Tiêu Mộng Hồng trong lòng đã mơ hồ đoán được mấy người này định nói gì. Nhưng ngoài mặt vẫn không lộ chút cảm xúc nào, chỉ lặng thinh không đáp.
“Chị cả con nói đúng lắm.”
Cố phu nhân tiếp lời: “Đức Âm, con gả vào nhà này cũng được bốn, năm năm rồi. Mẹ tuy không dám nói là đối xử với con như con ruột, nhưng từ trước đến giờ con muốn làm gì, mẹ đều để con tự do. Chuyện này con phải thừa nhận chứ? Nhưng về sau, mẹ không ngờ con lại làm ra cái chuyện mất mặt như vậy! Mẹ không muốn trách con, nhưng chuyện đó thật sự quá đáng, làm mẹ chẳng dám ngẩng đầu với ai! Có một thời gian, mẹ còn sợ gặp người quen ngoài đường!”
Trong giọng nói của Cố phu nhân mang theo vài phần trách móc.
Thật ra Tiêu Mộng Hồng cũng hiểu được sự khó xử của bà trên cương vị mẹ chồng, nên vẫn im lặng nghe bà nói tiếp.
“Giờ thì mọi chuyện cũng dần lắng xuống, con cũng đã trở về. Trong lòng mẹ nghĩ như vậy cũng là tốt rồi. Chỉ mong con có thể nhớ kỹ bài học lần trước, đừng lại gây ra mấy chuyện mất mặt đó nữa. Ngoan ngoãn sống cho tử tế là được rồi! Nhưng điều mẹ không ngờ là, con vừa mới về được một ngày đã lại ra ngoài, nói là đi làm thiết kế kiến trúc! Đức Âm à, mẹ biết mấy đứa trẻ các con tư tưởng khác mẹ, các con theo đuổi tự do gì đó. Nhưng mà làm gì thì cũng phải tự biết mình là ai, hoàn cảnh thế nào! Mấy nhà bình thường thì thôi không nói. Nhưng nhà họ Cố chúng ta, tuy không phải danh gia vọng tộc, nhưng ở Bắc Bình cũng coi như có chút thể diện. Giờ con lại đi làm mấy cái dự án thiết kế cho Đại học Kinh Hoa, mẹ cũng có nghe nói một chút, trong ngành kiến trúc thì toàn là đàn ông! Con là một thiếu phu nhân, cũng đâu phải thiếu cơm ăn, cần gì phải chen vào cái giới toàn đàn ông đó, tự mình xuất đầu lộ diện, tranh giành với họ làm gì chứ?”
Nói đến đây, giọng của Cố phu nhân đã bắt đầu gay gắt hơn một cách rõ rệt.
Cố Vân Tụ ở bên cạnh che miệng cười khẽ một tiếng.
“Mẹ, dĩ nhiên mẹ không hiểu rồi! Trước khi em dâu gả vào nhà mình, em ấy vốn đã nổi tiếng là tài nữ. Đã là tài nữ, đương nhiên phải làm chuyện xứng với danh tài nữ chứ! Mẹ không biết đâu, bây giờ khác xưa nhiều rồi! Danh tiếng không chỉ giúp có cơm ăn, mà còn có thể kiếm được rất nhiều tiền! Mấy minh tinh điện ảnh, ca sĩ hay mấy cô nổi đình nổi đám trên mạng đó, chỉ cần tìm cách gây chú ý, nếu được ai đó để mắt tới, thì chỉ cần quảng cáo hay tuyên truyền gì đó thôi, là tiền đổ ào ào vào túi rồi!”
Cố phu nhân cau mày lại, mặt lộ rõ vẻ không vui.
Bên cạnh, Cố Linh Lung thấy Cố Vân Tụ nói chuyện chua ngoa mỉa mai quá mức, bèn ho khẽ một tiếng để ngắt lời.
“Em ba, em bớt lời lại một chút!”
Cô quay sang Tiêu Mộng Hồng, giọng nhẹ nhàng.
“Em dâu, ý mẹ lúc nãy là muốn nhắc em, phụ nữ chúng ta dù có giỏi cỡ nào, có bản lĩnh ra sao, nếu tâm không đặt nơi gia đình, thì với chồng mà nói, cũng chưa chắc là điều tốt. Nhiều khi biết thu mình lại một chút, sống an ổn bình thường, tự coi mình là người phụ trợ, thì lại là chỗ dựa vững chắc hơn cả. Em đọc sách nhiều, lẽ ra nên hiểu đạo lý này chứ?”
Cố phu nhân liếc mắt nhìn trưởng nữ, tỏ ý tán thành, rồi gật đầu: “Đức Âm, lời chị cả con nói chính là điều mẹ muốn nhắn nhủ. Cái gì mà thiết kế kiến trúc ở Đại học Kinh Hoa, con nên dừng lại đi, đừng tiếp tục nữa!”
Tiêu Mộng Hồng từ đầu vẫn luôn im lặng, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, không hề để ý đến Cố Vân Tụ, chỉ nhìn thẳng vào Cố phu nhân và Cố Linh Lung ở đối diện.
“Mẹ, chị cả, nếu như con nói không thì sao?” Cô hỏi ngược lại.