Cuộc gặp gỡ bất ngờ với hai anh em nhà họ Diệp cũng không để lại nhiều ấn tượng trong lòng Tiêu Mộng Hồng. Giáo khu phía Bắc rất rộng, chỉ trong một ngày thì không thể nào khảo sát hết được. Vài ngày sau đó, Tiêu Mộng Hồng vẫn đều đặn đi ra ngoài từ sáng sớm, đến khi về nhà thì cũng đã khá trễ. Ban đêm cô còn phải ngồi sửa lại, tổng hợp lại tất cả tài liệu đã thu thập được trong ngày, bận đến mức không có thời gian thở.
Cố phu nhân tỏ ra rất không hài lòng với việc cô đi sớm về muộn như vậy. Mấy lần nhắc khéo trong bữa ăn, lời lẽ tuy nhẹ nhàng nhưng không thiếu phần bóng gió. Mỗi lần bị nhắc, Tiêu Mộng Hồng chỉ cười mỉm, giả vờ như không hiểu, khiến bà càng thêm khó chịu nhưng lại không làm gì được.
Còn Cố Trường Quân thì như thể chẳng hề bận tâm. Vài buổi tối gần đây, anh đều về nhà rất trễ. Mỗi lần thấy anh bước vào phòng ngủ, Tiêu Mộng Hồng sẽ ngay lập tức dừng công việc lại để khỏi làm phiền anh nghỉ ngơi. Cả hai người lên giường rồi thì cũng như đêm đầu tiên, quay lưng lại với nhau, không trò chuyện, tắt đèn rồi ngủ. Vì vậy, bề ngoài vẫn giữ được vẻ yên ổn, không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm hôm đó, khi Tiêu Mộng Hồng tỉnh dậy thì phát hiện mình đã lăn sang nửa bên giường còn lại, đầu nằm kẹp giữa hai cái gối, cả người nằm sấp một cách chẳng ra sao.
May mà bên cạnh đã không còn ai. Cố Trường Quân đã dậy từ sớm. Trong phòng tắm vọng ra tiếng nước ào ào, chắc là anh đang rửa mặt.
Cô cũng không rõ là mình đã lăn sang bên đó từ lúc nào, lúc anh còn nằm đó hay sau khi anh rời đi. Nhìn vị trí mình nằm, hình như chiếm luôn cả chỗ ngủ của anh, khiến cô hơi sững lại. Còn chưa kịp ngồi dậy thì nghe thấy tiếng bước chân, anh đã từ trong phòng tắm đi ra.
Anh mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị ra cửa. Khi đi ngang qua mép giường, anh bất ngờ dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô.
Tiêu Mộng Hồng nghĩ có lẽ anh để ý tư thế ngủ của mình, bèn nhỏ giọng nói: “Xin lỗi anh, lần sau tôi sẽ chú ý, cố gắng không làm phiền anh.”
Cô còn chưa nói xong thì thấy anh cứ nhìn chằm chằm xuống chân cô. Cô cúi đầu nhìn theo, lúc này mới phát hiện áo ngủ của anh đang bị đè dưới chân mình.
Chắc anh cởi áo ngủ để ở cuối giường, còn cô không biết thế nào lại đạp lên mất.
Chỉ mới mấy ngày sống cùng nhau, Tiêu Mộng Hồng đã cảm nhận được rõ ràng, người đàn ông này có tính sạch sẽ hơi bị cao. Cô để ý thấy người làm mỗi ngày đều dọn dẹp phòng ngủ kỹ lưỡng hơn bình thường, nên bản thân cũng cố giữ gìn cẩn thận. Đồ đạc không dám tùy tiện vứt lung tung như trước kia. Thậm chí dùng xong nhà vệ sinh, cô cũng sẽ soi kỹ xem có để sót sợi tóc nào của mình hay không.
Giờ thì hay rồi, cô lại đạp lên áo ngủ của anh. Tiêu Mộng Hồng vội vàng rút chân về.
“Thật xin lỗi, em không cố ý.”
Anh mặt không cảm xúc, nhặt chiếc áo ngủ tối qua vừa thay ra, ném vào giỏ đồ dơ trong phòng tắm, sau đó quay người rời khỏi phòng.
Tiêu Mộng Hồng nhìn theo bóng anh khuất dần sau cánh cửa phòng ngủ, lòng đầy ấm ức. Cô cũng xuống giường, đi rửa mặt thay đồ.
Cô thật sự nghi ngờ không hiểu nổi trước kia Tiêu Đức Âm sống kiểu gì bên cạnh người đàn ông như vậy suốt bốn, năm năm. Dù cho hai người có ít gặp nhau thì chỉ riêng cái tính cách này, ở cùng anh ta cũng đủ khiến người ta phát điên rồi.
Nếu là cô, đừng nói bốn, năm năm, bốn tháng cô cũng không chịu nổi.
...
Tiêu Mộng Hồng sửa soạn xong, vẫn còn hơi sớm, chưa đến giờ ăn sáng. Không muốn ngồi đối diện với Cố Trường Quân, cô cố nán lại trong phòng một lúc, đến khi sắp muộn mới vội vàng đi xuống phòng ăn.
Trong bữa sáng, Cố Ngạn Tông hỏi cô mấy ngày nay tiến triển công việc thế nào. Tiêu Mộng Hồng đáp hôm nay chắc là ngày cuối cùng, khoảng nửa ngày nữa là có thể hoàn tất rồi về.
“Sáng nay ba có việc bận. Hôm nay Trường Quân cũng rảnh, để nó đưa con đi. Nếu chỉ nửa ngày, thì tiện thể trưa nó đón con về luôn.” Cố Ngạn Tông nói.
Tiêu Mộng Hồng ngẩn người, vội vàng từ chối: “Dạ không cần phiền anh ấy đâu ạ. Con đi xe điện cũng được, xuống trạm rồi đi bộ thêm chút là tới.”
Cố phu nhân nhíu mày: “Ta là không muốn con phải chạy đi chạy lại như vậy. Nhưng nếu con đã cứ muốn đi, thì cũng đừng chen chúc xe điện làm gì. Trường Quân, con đưa nó đi đi!”
Tiêu Mộng Hồng liếc sang người đối diện không tỏ thái độ gì là Cố Trường Quân, đành nhỏ giọng nói: “Cảm ơn ba mẹ đã sắp xếp. Vậy làm phiền anh.”