Đối diện với bạn thân quá mức cởi mở nhiệt tình của Tiêu Đức Âm, Tiêu Mộng Hồng có chút không quen. Cô chỉ mỉm cười nhìn đối phương mà không nói gì thêm.
Trong lúc hai người trò chuyện, Diệp Thuấn Chất vẫn luôn đứng cạnh nhìn Tiêu Mộng Hồng không rời mắt, ánh nhìn chăm chú đến lạ.
Diệp Mạn Chi liếc mắt nhìn anh trai mình một cái, rồi nói: “Tối nay mình với anh trai còn phải dự tiệc, hôm khác mình hẹn nhé! Dù sao thấy cậu trở về được như vậy, mình còn vui hơn bất kỳ chuyện gì.”
“Ừm. Vậy hẹn gặp lại.”
Tiêu Mộng Hồng mỉm cười gật đầu chào hai anh em nhà họ Diệp, rồi quay người lên xe. Hai anh em họ Diệp cũng lên xe của mình. Diệp Thuấn Chất lùi xe nhường đường, để lại một khoảng trống đủ cho xe của Cố gia đi qua. Ông Lục liền cho xe lướt nhẹ qua bên cạnh. Những người xung quanh thấy hết chuyện rồi cũng dần tản đi.
Xe Cố gia đã rời khỏi, nhưng Diệp Thuấn Chất vẫn còn ngoái đầu nhìn theo bóng chiếc xe xa dần phía trước. Ngồi ở ghế sau, Diệp Mạn Chi thấy vẻ mặt lưu luyến của anh mình thì bĩu môi: “Anh à, người ta đi rồi, còn nhìn cái gì nữa? Đẹp đến vậy sao?”
...
Ba của Diệp Thuấn Chất, ông Diệp Vinh, là Thứ trưởng Bộ Hành chính, con gái lớn gả vào nhà con trai Cục trưởng Cảnh sát Bắc Bình. Diệp gia cũng là một trong những gia tộc danh tiếng bậc nhất ở Bắc Bình.
Thuở thiếu niên, Diệp Thuấn Chất từng say mê danh tiếng tài nữ của Tiêu Đức Âm, từng theo đuổi cô rất nhiệt tình suốt những năm đại học. Sau này, Tiêu Đức Âm gả vào Cố gia, hắn thất tình, liền ra nước ngoài du học. Suốt thời gian ấy liền cắt đứt liên lạc, mãi đến tháng trước mới trở về nước. Gặp lại sau mấy năm xa cách, cô vẫn xinh đẹp như ngày nào. Không chỉ không nhuốm chút nào vẻ tầm thường của phụ nữ có chồng, mà ánh nhìn vừa rồi, khí chất ấy - dường như có chút gì đó khác biệt so với hình ảnh trong ký ức năm xưa, khiến hắn không khỏi rung động trở lại.
Nghe giọng Diệp Mạn Chi có chút châm chọc, hắn quay mặt đi, không nhìn theo nữa, lặng lẽ cho xe chạy về phía trước.
Đi được một đoạn, hắn bất ngờ lên tiếng: “Mạn Chi, anh có nghe nói chuyện năm ngoái Đức Âm từng dính tin đồn với một tên họa sĩ nghèo xơ xác gì đó không? Còn định ly hôn với Cố Trường Quân nữa? Không ngờ Cố Trường Quân cũng có ngày hôm nay!”
“Anh hỏi chuyện đó làm gì?” Diệp Mạn Chi nghi ngờ nhìn anh trai: “Anh vẫn còn chưa quên được cậu ấy sao? Em nói cho anh biết trước, anh đã có hôn ước rồi đấy! Đừng có làm chuyện gì quá đáng!”
Vài tháng trước, nhà họ Diệp đã sắp xếp hôn sự cho Diệp Thuấn Chất. Cô gái bên kia cũng là tiểu thư danh giá, hai nhà môn đăng hộ đối, ai nhìn vào cũng thấy xứng đôi.
Diệp Thuấn Chất hừ lạnh.
“Đừng nhắc tới tiểu thư nhà họ Trương! Ngốc như khúc gỗ. Nhìn thôi đã chẳng có chút hứng thú! Anh chỉ thấy bất bình thôi. Dựa vào đâu mà Cố Trường Quân có thể cưới được cô ấy, còn anh thì không? Anh có điểm nào kém hơn hắn ta?”
Diệp Mạn Chi cười khẩy đầy giễu cợt.
“Anh à, Cố Trường Quân tốt nghiệp trường quân sự châu Âu kiểu mẫu, lại còn là đội trưởng quân huấn phi hành, xếp hạng nhất khi ra trường. Bây giờ là Thiếu tá Tham mưu, tiền đồ sáng lạn khỏi nói. Còn anh thì sao? Bề ngoài nhìn thì bảnh bao đấy, nhưng không phải em coi thường anh, mấy năm anh du học nước ngoài, ngoài việc tiêu vài vạn đại dương của nhà, anh đã học được gì mang về? Vậy mà còn không biết ngượng đem mình ra so với Cố Trường Quân à? Theo em thấy, Tiêu Đức Âm không giữ mình, để xảy ra mấy cái tin đồn kia, Cố Trường Quân cưới được cậu ta mới gọi là vận đen nhà họ Cố đấy!”
Diệp Thuấn Chất lạnh mặt: “Mạn Chi, em đừng coi thường người khác. Anh đúng là tiêu tiền hơi mạnh tay, nhưng không có nghĩa là không làm nên chuyện. Tháng sau anh sẽ vào làm ở Cục cảnh sát Bắc Bình. Rồi em sẽ thấy, anh nhất định sẽ gây dựng sự nghiệp thành công!”
Diệp Mạn Chi bật cười: “Thế thì càng tốt. Em sẽ chờ xem anh làm nên đại nghiệp gì để nở mày nở mặt nhà họ Diệp chúng ta!”