Khu trường mới của Đại học Kinh Hoa nằm ở phía Bắc Bắc Bình. Nơi này vốn là khu đất do cụ cố nhà họ Cố được ban thưởng từ thời hoàng đế triều trước, rộng đến mấy trăm mẫu. Trải qua trăm năm gió mưa bào mòn, giờ đây đã tiêu điều hoang vắng, chỉ còn lại vài người già trong dòng họ ở đó trông nom cảnh cũ. Mấy tháng trước, Đại học Kinh Hoa mua lại mảnh đất này với giá cực rẻ. Hiện tại công trình vẫn chưa bắt đầu xây dựng, chỉ mới dựng tấm bảng thông báo bên ngoài mà thôi.
Tiêu Mộng Hồng dạo quanh khu đất một vòng, ghi lại vị trí, đo đạc kích thước, vẽ phác thảo đủ loại sơ đồ. Cô làm việc suốt cả buổi sáng, đến chiều mới mang theo một xấp bản thảo viết tay trở về thành phố. Khi xe đi vào đoạn đường phía sau khu dân cư yên tĩnh, đường bắt đầu hẹp lại, người đi đường cũng đông hơn, tốc độ xe chậm hẳn.
Cô ngồi ở hàng ghế sau, đang cúi đầu xem lại bản thảo thì bỗng nhiên xe khẽ chấn động, như thể vừa va phải thứ gì đó rồi dừng lại. Bác tài giật mình thốt lên “Ai da!”, khiến cô cũng ngẩng đầu nhìn ra ngoài. Phía đối diện là một chiếc xe mới tinh vừa dừng lại, hai đầu xe nghiêng sát vào nhau, hình như đã cạ nhẹ.
Bác tài họ Lục, lái xe cho Cố Ngạn Tông từ hai năm trước, lúc nào cũng chạy xe rất cẩn thận. Vừa rồi khi đối diện với chiếc xe kia, ông đã giảm tốc độ từ sớm, nào ngờ đối phương chạy quá nhanh, xe lại to lớn, lúc lướt qua đã cạ vào đầu xe nhà mình, như thể trầy xước lớp sơn.
Tài xế bên kia nổi giận đùng đùng bước xuống xe, là một chàng trai tầm 24–25 tuổi, tóc chải bóng mượt, mặc vest chỉnh tề, trông đúng kiểu cậu ấm phong lưu, có vẻ sắp tới gây chuyện.
Ông Lục lập tức quay đầu lại nói với Tiêu Mộng Hồng: “Thiếu phu nhân, xin cứ ngồi yên trên xe, đừng xuống. Để tôi xử lý.”
Nói rồi ông hạ cửa kính bước ra ngoài.
Cậu ấm kia đi thẳng tới, giơ tay đập mạnh lên mui chiếc xe cũ kỹ của nhà họ Cố, tức tối quát: “Lái xe kiểu gì thế hả? Mắt để đâu? Xe của tôi mà cũng dám cạ vào à? Có biết đây là xe gì không? Xe Mỹ nhập khẩu, đời mới nhất của Plymouth đấy! Cả Bắc Bình này chỉ có đúng một chiếc như vậy! Tôi mới lái ra ngoài hôm nay đã bị ông làm xước rồi!”
Thời buổi này, ô tô vẫn là món hàng xa xỉ bậc nhất, không phải nhà giàu thì đừng hòng có. Người đi đường thấy hai chiếc xe va quẹt rồi tranh cãi, ai nấy đều dừng lại xem.
Cậu ấm kia vừa mắng, vừa cúi người xuống định mở cửa xe bên Tiêu Mộng Hồng, ánh mắt lướt qua kính xe và dừng lại trên gương mặt cô đang ngẩng lên. Hắn thoáng khựng lại, vẻ mặt tức giận lập tức chuyển thành mừng rỡ.
“Đức Âm, hóa ra là em à? Thì ra em ngồi trong xe này. Trời ơi, vừa rồi là lỗi của anh, là do anh lái xe nhanh quá, mới va phải xe em! Em đừng để ý nhé, không sao, không sao cả, xe em bị gì anh sẽ đền hết!”
Ông Lục thấy sắc mặt hắn thay đổi nhanh như lật sách, cũng sửng sốt.
Tiêu Mộng Hồng thì hơi do dự. Thoạt nhìn, cậu ấm kia dường như quen biết Tiêu Đức Âm, thái độ lại cực kỳ thân thiện. Chỉ là, cô thì không nhớ nổi người này là ai.
“Em không nhận ra anh sao?” Hắn vừa nói vừa đưa tay vuốt lại mái tóc vuốt sáp bóng loáng của mình.
“Là anh đây, Diệp Thuấn Chất! Ba năm trước anh đi du học ở Anh, mới về nước tháng trước thôi! Không ngờ lại trùng hợp đến vậy, lại gặp em ở chỗ này”
Lúc này, một cô gái trẻ đội mũ thời trang từ ghế sau chiếc Plymouth thò đầu ra khỏi cửa sổ, cau mày nói: “Anh, anh đang làm gì thế? Trễ tiệc mất rồi!”
Diệp Thuấn Chất quay đầu lại, cười nói: “Mạn Chi, đoán xem ai đang ngồi trên xe này? Là xe của nhà họ Cố đấy! Đức Âm đang ngồi bên trong! Có phải quá trùng hợp không?”
Ông Lục tuy không nhận ra chàng trai vừa đi du học trở về, nhưng lại rất quen với cô gái vừa ló đầu ra khỏi xe. Ông liền quay lại nói với Tiêu Mộng Hồng: “Thiếu phu nhân, là Diệp tiểu thư!”
Tiêu Mộng Hồng lúc này mới nhớ ra. Trước đây khi cô còn ở Thừa Đức, lần đầu tiên Cố Thi Hoa đến thăm cô có nhắc đến một người tên Diệp Mạn Chi, hình như là bạn thân của Tiêu Đức Âm trước kia.
Vậy thì hai người này, chính là anh em nhà họ Diệp.
Nếu là người quen, hơn nữa xem ra quan hệ còn khá thân thiết, thì cứ ngồi mãi trong xe cũng không tiện. Tiêu Mộng Hồng bèn mở cửa bước xuống. Vừa thấy cô, Diệp Mạn Chi cũng nhanh chóng xuống xe, mặt mày rạng rỡ, bước vội tới, nắm lấy tay cô đầy thân thiết.
“Đức Âm, cậu về lại Bắc Bình khi nào vậy? Cuối năm ngoái, khi đi thăm Cố phu nhân, bác nói cậu vì sức khỏe không tốt nên đã đi nơi khác tĩnh dưỡng. Khi đó mình rất lo cho cậu, cũng định tìm dịp qua thăm. Không ngờ cậu lại về sớm như thế! Về hồi nào vậy? Trông sắc mặt cậu tốt lắm! Sức khỏe hồi phục rồi à? Đây đúng là bất ngờ lớn luôn đó!”
Tiêu Mộng Hồng mỉm cười đáp: “Vừa mới về được hai hôm. Cảm ơn cậu đã quan tâm.”
“Chúng ta là bạn thân bao nhiêu năm rồi, dùng tiếng Anh mà nói thì là bestie, khách sáo với mình làm gì?” Diệp Mạn Chi cười tươi rạng rỡ, khẽ lắc lắc tay cô: “Hai hôm nữa mình sẽ đến Cố gia thăm cậu. Nghĩ đến sau này có thể thường xuyên hẹn nhau đi cà phê, đi mua sắm, cậu không biết mình vui cỡ nào đâu!”