Kim Phấn Mỹ Nhân

Chương 44

Trước Sau

break

Cố Trường Quân lái xe đưa Tiêu Mộng Hồng tới gần khu đất sát bên đường Bắc Giao, chỉ để lại một câu "Trưa 12 giờ tôi tới đón". Nói xong anh liền quay đầu xe rời đi.

Tiêu Mộng Hồng đứng nhìn chiếc xe nhanh chóng khuất bóng cuối con đường, rồi xoay người bước vào bên trong. Rất nhanh, cô liền quên hết những chuyện ngoài lề mà tập trung toàn bộ tinh thần vào công việc của mình.

Trong trí tưởng tượng của cô, ngôi trường lý tưởng mang tên Đại Học Kinh Hoa hẳn sẽ là sự kết hợp hài hòa giữa kiến trúc Trung Hoa và phương Tây – một tòa học phủ quy mô, bề thế. Trong đó, trục trung tâm là linh hồn của toàn bộ thiết kế, nằm ở vị trí quan trọng nhất giữa khu kiến trúc theo kiểu truyền thống Trung Quốc.

Mấy ngày trước cô đã phác thảo sơ đồ và thu thập đầy đủ các số liệu cần thiết. Bắt đầu từ hôm qua, cô liên tục khảo sát để xác định trục trung tâm lý tưởng nhất, hôm nay trở lại tiếp tục xác minh lần cuối, cuối cùng cũng chọn được vị trí ưng ý.

Nơi đó hiện giờ chỉ là một bãi đất hoang phủ đầy cỏ dại, cạnh đó là một hồ nước nhỏ tù đọng lâu ngày, đã hóa thành vũng nước đen ngòm.

Nhưng trong trí tưởng tượng của cô, tương lai tòa nhà chính của Đại Học Kinh Hoa sẽ được dựng nền tại đây, rồi vươn mình trỗi dậy giữa đất trời.

...

Xác định xong trục trung tâm, Tiêu Mộng Hồng thấy mọi việc như được khai thông. Kết hợp với bản phác thảo ban đầu của mình, hình ảnh ngôi trường tương lai đã dần hiện lên rõ ràng trong đầu cô. Nhìn thấy còn chưa đến giờ trưa, cô liền tìm một phiến đá phẳng ngồi xuống, mở sổ ra lấy bút chì, đối diện khoảng đất trống kia bắt đầu phác họa những ý tưởng vừa lóe lên trong đầu.

Cô mải mê vẽ, chẳng nhận ra ánh nắng trên đỉnh đầu đang dần khuất sau lưng, sắc trời cũng âm u hơn lúc nãy.

“Cô gái, em là học sinh mỹ thuật à?”

Một giọng nam trầm ấm bất ngờ vang lên sau lưng.

Mạch suy nghĩ của Tiêu Mộng Hồng bị cắt ngang, quay đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông không biết đứng đó từ khi nào.

Người đàn ông mặc Âu phục, trông nhã nhặn và phong độ, tuổi chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu, không khác bao nhiêu so với Cố Trường Quân. Ánh mắt anh ta dừng lại trên bản phác thảo đặt bên cạnh Tiêu Mộng Hồng, vẻ mặt lộ ra đầy hứng thú.

Tiêu Mộng Hồng có gương mặt trái tim với cằm nhỏ nhắn, dáng người mảnh mai linh hoạt, nhìn rất trẻ trung. Mấy hôm nay ra ngoài làm việc, cô không mặc sườn xám như trước mà chọn bộ âu phục gọn gàng, dưới chân là đôi giày vải đế bằng. Mái tóc dài cũng không búi lên kiểu truyền thống, chỉ đơn giản tết lại một bím phía sau. Nhìn sơ qua trông cô chẳng khác gì một cô gái mới mười tám, mười chín tuổi.

Không chừng người này còn tưởng cô là học sinh trung học thật.

Người đàn ông thấy Tiêu Mộng Hồng quay lại nhìn mình, liền lên tiếng giải thích: “Cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì đâu. Chỉ là đi ngang qua, tình cờ thấy cô đang vẽ gì đó ngoài này, nhất thời tò mò nên ghé mắt nhìn thử. Cô gái, trời sắp mưa rồi.”

Anh ta vừa nói vừa mỉm cười, chỉ lên bầu trời phía trên.

Tiêu Mộng Hồng ngẩng đầu, lúc này mới nhận ra không biết từ lúc nào mây đen đã kéo đến giăng kín trời, cái nắng chói chang ban sáng cũng biến mất từ lâu. Cô mỉm cười đáp:

“Anh hiểu nhầm rồi, tôi không phải đang vẽ vật thật.”

Nói xong liền cúi đầu thu dọn bản thảo chuẩn bị rời đi.

Bất ngờ, một cơn gió mạnh từ bên thổi tới, thổi tung mấy tờ bản vẽ đặt bên cạnh bay tán loạn ra xa.

Tiêu Mộng Hồng chưa kịp phản ứng, khẽ kêu một tiếng “A!”, rồi vội vàng đứng bật dậy định đuổi theo nhặt lại.

Người đàn ông kia nhanh hơn một bước, đã đi tới giúp cô nhặt giấy. Khi gom hết các tờ bản vẽ quay về, anh ta bỗng khẽ thốt lên: “Ồ! Cô đang vẽ bản phác thảo kiến trúc à?”

Tiêu Mộng Hồng nhận lại bản vẽ từ tay anh ta, kẹp vào sổ, vừa cảm ơn vừa mỉm cười đáp: “Đúng vậy, cũng có thể xem là bản phác liên quan đến kiến trúc.”

Người đàn ông chăm chú nhìn cô, bỗng nhiên như sực nhớ ra điều gì, ánh mắt lóe lên: “Tôi nhớ rồi! Hôm trước tôi có gặp mặt ông Lỗ Lãng Ninh, hai người chúng tôi từng bàn đến diện mạo tương lai của đại học này. Ông ấy nói có một kiến trúc sư rất đáng kỳ vọng đang phụ trách dự án này. Tôi còn nhớ ông ấy nhắc, trong đội thiết kế lần này hình như có một người phụ nữ. Chẳng lẽ là cô?”

Tiêu Mộng Hồng gật đầu: “Là tôi.”

Anh ta nhìn cô một cách đầy kinh ngạc, nhất thời không nói nên lời.

Tiêu Mộng Hồng bật cười: “Anh không tin là tôi à?”

“Không không! Dĩ nhiên không phải!” Anh ta vội vàng xua tay phủ nhận: “Tôi chỉ hơi bất ngờ thôi. Dù sao thì nhìn bề ngoài cô...”

Anh ta nói đến đây thì lại ngập ngừng.

Tiêu Mộng Hồng biết rõ với cách ăn mặc hôm nay, trông cô không giống một kiến trúc sư khiến người khác tin tưởng. Nhưng dù sao cũng là người xa lạ, cô cũng không tiện nói thêm điều gì, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc, gật đầu với anh rồi xoay người bước nhanh về phía cổng khu đất.

Người đàn ông kia lập tức bước theo, đi song song với cô, vừa đi vừa tự giới thiệu:

“Tôi họ Tiết, tên là An. Ba tôi trước khi qua đời từng là một trong những thành viên hội đồng quản trị của Đại học Kinh Hoa. Tôi vừa mới từ nơi khác đến Bắc Bình mấy hôm trước. Hôm nay đi ngang qua đây có chút thời gian rảnh nên ghé vào xem công trình xây dựng trường mới. Không ngờ lại gặp được cô.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc