Cô là người cuối cùng bước vào thư phòng của ba chồng, nhẹ tay khép cửa lại.
Cố Ngạn Tông là Tổng trưởng Tư pháp, công vụ và xã giao đều bận rộn. Thư phòng này cũng là nơi ông tiếp khách và xử lý công vụ, không gian rất rộng, trang trí theo phong cách Trung Hoa cổ kính, toát lên vẻ trang trọng và tao nhã.
Ông ngồi sau án thư, ánh mắt nhìn về phía con trai và con dâu đang đứng trước mặt.
“Đức Âm, con lên đứng cạnh Trường Quân.”
Vai Cố Trường Quân hơi giật nhẹ.
Tiêu Mộng Hồng khẽ đáp một tiếng, bước tới đứng cạnh anh, nhưng vẫn giữ khoảng cách một cánh tay. Cố Trường Quân mặt không biểu cảm, mắt nhìn thẳng ba mình. Tiêu Mộng Hồng hơi cúi mắt, ánh nhìn lướt qua chiếc chặn giấy bằng đồng thau đặt trên bàn.
Ánh mắt Cố Ngạn Tông lần lượt lướt qua mặt con trai và con dâu.
“Trường Quân, Đức Âm, hai đứa nghĩ sao về chuyện hiện tại?”
Tiêu Mộng Hồng không trả lời, lúc này chưa đến lượt cô lên tiếng.
Cố Trường Quân cũng im lặng.
Cố Ngạn Tông chờ một lúc, lắc đầu, đứng dậy đi vài bước trong thư phòng.
“Những chuyện xảy ra giữa hai vợ chồng trước kia, bây giờ ba không muốn nhắc lại, cũng chẳng còn gì đáng nói. Bất kể trước đây đã xảy ra chuyện gì, may mà vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn. Trường Quân, con là thiếu tá tham mưu của Quân bộ, vừa mới được bổ nhiệm làm sĩ quan đặc biệt của Văn phòng Hiệu trưởng Trung ương Hàng Giáo, là sĩ quan trẻ nhất ở cấp bậc đó, thăng tiến cũng nhanh nhất. Từng hành động của con, kể cả gia đình, đều sẽ bị đồng liêu để mắt đến. Con càng phải làm gương tốt cho thanh niên sinh viên Hàng Giáo.
Dù thời thế có thay đổi ra sao, dù ngoài kia người ta có tuyên truyền thế nào, hôn nhân không phải trò đùa, ly hôn lại càng không phải điều gì vẻ vang. Có thể tránh thì nên tránh.
Vừa rồi thái độ của Đức Âm, ba rất hài lòng. Nhìn ra được, con bé thực sự đã thay đổi, giờ muốn cùng con sống tốt. Vậy nên ba mới nói những điều này. Con không thể chỉ lo sự nghiệp mà bỏ mặc gia đình. Đã là đàn ông thì phải có lòng bao dung, không được hẹp hòi, lại càng không thể cư xử cảm tính. Nghe rõ chưa?”
Tiêu Mộng Hồng hơi ngạc nhiên. Không ngờ chỉ một chút thái độ khiêm nhường ban nãy lại khiến cha chồng có ấn tượng tốt đến vậy. Nghĩ lại cuộc trò chuyện trên xe giữa cô và Cố Trường Quân, cùng với thái độ khi đó của mình, Tiêu Mộng Hồng bất giác cảm thấy lạnh sống lưng.
Liệu ông có nghĩ cô là kiểu hai mặt, một kiểu trước mặt ông, một kiểu trước mặt con trai ông? Bản năng khiến cô liếc sang Cố Trường Quân, vừa hay chạm phải ánh mắt lạnh nhạt đang nhìn mình.
Tiêu Mộng Hồng vội cụp mắt xuống.
“Ba đang nói chuyện với con đấy!”
Không chờ được con trai lên tiếng, Cố Ngạn Tông đanh giọng.
“Vâng.”
Một lúc sau, cuối cùng giọng Cố Trường Quân cũng vang lên bên tai Tiêu Mộng Hồng.
“Ừm.” Cố Ngạn Tông gật đầu: “Đức Âm đã về rồi, từ mai trở đi ở lại nhà, không cần quay về Thừa Đức nữa. Hai đứa cũng nên tính chuyện sớm có con. Có con rồi, vợ chồng sẽ dễ gắn bó hơn. Gia đình ổn định, còn quan trọng hơn sự nghiệp.”
Tiêu Mộng Hồng cúi đầu nhìn sàn, người đàn ông đứng bên vẫn không nhúc nhích.
“Cũng không còn sớm, hai đứa lên lầu nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì thì nhân cơ hội này nói rõ với nhau.”
Gương mặt Cố Ngạn Tông lộ ra nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt chăm chú nhìn cả hai.
Cố Trường Quân không nói lời nào, xoay người bước ra ngoài.
Trong thư phòng chỉ còn lại Tiêu Mộng Hồng.
Cô cố nén nỗi ngượng ngùng, quay sang nhìn ba chồng: “Ba, con xin phép lên trước.”
“Ừ, đi đi.” Cố Ngạn Tông gật đầu, rồi nói thêm: “Đức Âm, thái độ hôm nay của con rất tốt, chứng tỏ con đã hiểu chuyện. Trường Quân tính tình vẫn chưa đổi, nhất thời còn chưa buông được những chuyện cũ. Con khuyên nhủ nó thêm, sớm có con thì mọi thứ sẽ dần ổn định.”
Tiêu Mộng Hồng lí nhí đáp vâng, rồi vội vã bước ra khỏi thư phòng.