Ban ngày bị đưa về quá vội vàng, Tiêu Mộng Hồng cũng không nghĩ đến tối nay mình sẽ phải ngủ lại nhà họ Cố. Giờ thì rõ ràng là cô phải ở chung phòng với Cố Trường Quân.
Thật ra cô cũng không lo chuyện gì khác. Cố Trường Quân bây giờ, đối với người vợ này, ngoài chán ghét ra thì chắc cũng chẳng còn cảm xúc nào.
Chỉ là cô vốn dĩ không phải Tiêu Đức Âm – người thật sự là vợ của anh ấy. Với cô mà nói, chuyện đột nhiên phải ngủ cùng phòng, thậm chí là cùng giường với một người đàn ông vừa lạ lẫm vừa chẳng ưa nhau, thật sự là nghĩ tới thôi đã thấy khó xử.
...
Cửa phòng ngủ đóng lại nhưng không khóa trái. Tiêu Mộng Hồng đẩy cửa bước vào, thấy đèn đầu giường vẫn còn bật. Từ phía phòng tắm vọng ra tiếng nước ào ào. Chắc là Cố Trường Quân đang tắm. Chiếc đồng hồ trên tường chỉ mười một giờ đêm. Trên chiếc giường lớn trong phòng, ga trải giường trắng tinh, được sắp xếp gọn gàng. Trên giường còn đặt một bộ đồ ngủ nữ đã gấp ngay ngắn.
Tiêu Mộng Hồng do dự một chút rồi cuối cùng ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, chờ anh ra. Một lúc sau, cửa phòng tắm mở ra, Tiêu Mộng Hồng ngẩng đầu, thấy Cố Trường Quân mặc áo ngủ, tay cầm khăn trắng đang lau tóc, từ trong phòng tắm đi ra.
Vài giọt nước theo tóc anh lăn xuống, đọng lại trên phần ngực rắn chắc lộ ra ngoài.
Cô lập tức cúi mắt, đứng bật dậy khỏi ghế: “Ừm, tôi thấy hay là mình sang phòng khách ngủ đi? Ở đây có phòng dành cho khách mà.”
Cố Trường Quân dừng tay lau tóc, nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng liếc cô một cái: “Cô tưởng tôi còn có hứng thú với cô chắc?”
“Không không không!” Tiêu Mộng Hồng vội xua tay, mắt vẫn nhìn xuống sàn nhà.
“Tất nhiên là không. Tôi không có ý đó. Chỉ là tôi nghĩ, chắc anh cũng không muốn ngủ chung giường với tôi thôi. Tôi có thể sang phòng khác ngủ, thật đấy, không sao hết.”
Anh nhíu mày: “Muốn ngày mai ba tôi lại gọi lên dạy dỗ hả?”
“Anh nghĩ nhiều quá rồi! Chẳng phải trước đây anh còn nói nếu không vì ba mẹ thì anh đã ly hôn với tôi từ lâu rồi sao? Tôi thật sự chỉ sợ làm anh thấy khó xử.”
“Lúc nãy trước mặt ba mẹ tôi, cô không phải còn ra vẻ một cô con dâu ngoan ngoãn sao? Vừa quay lưng đã đổi nét mặt với tôi rồi à? Cô có biết cô bây giờ còn khiến tôi thấy chán ghét hơn cả trước kia không?”
Anh nói đúng đến mức cô không biết phải phản bác thế nào, chỉ đành im lặng.
“Còn đứng đó giả bộ ấm ức gì nữa? Muốn tôi bế cô vào phòng tắm hả?”
Anh bực dọc nhặt bộ đồ ngủ trên giường lên, ném về phía cô.
“Cái này là chị hai tôi mua cho cô. Mặc tạm đêm nay đi. Ngày mai tôi sẽ cho người dọn đồ đạc của cô về đây!”
Tiêu Mộng Hồng đón lấy đồ ngủ, đành ôm nó đi vào phòng tắm.
“Khăn tắm mới để trên kệ đấy! Đừng lấy nhầm khăn của tôi!”
Lúc cô đi vào, phía sau truyền đến một giọng nói. Tiêu Mộng Hồng hơi khựng lại, rồi đưa tay khóa cửa lại.
Tắm xong, Tiêu Mộng Hồng thay chiếc váy ngủ ôm sát người, chỉnh lại tóc tai, soi gương xác nhận không có gì kỳ lạ rồi mới mở cửa bước ra.
Cố Trường Quân đã nằm lên giường, chiếm nửa bên ngoài, nhắm mắt như đã ngủ.
Tiêu Mộng Hồng đi thật khẽ, vòng qua cuối giường sang bên còn lại, nhẹ nhàng bò lên giường rồi tắt đèn. Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối. Anh khẽ trở mình, Tiêu Mộng Hồng nín thở, nhẹ nhàng nằm xuống.
...
Đêm nay, cô gần như cứ ngủ chập chờn, tỉnh rồi lại ngủ, ngủ rồi lại tỉnh.
Không phải vì sợ người đàn ông bên cạnh sẽ làm gì mình. Anh đã nói rất rõ, giờ đây cô còn khiến anh khó chịu hơn cả Tiêu Đức Âm ngày trước. Vậy nên, dù cô có trần trụi nằm ngay cạnh, anh cũng chẳng thèm liếc mắt lấy một cái. Điều này cô tin chắc.
Chỉ là, lần đầu tiên trong đời, buổi tối nằm ngủ cạnh một người đàn ông, cho dù là người xa lạ, cũng vẫn thấy không quen. Huống hồ trước giờ cô luôn ngủ một mình, quen tự do xoay trở, không chú ý tư thế. Có khi sáng dậy mới phát hiện mình đã lăn từ bên này sang tận bên kia giường.
Sợ rằng lúc ngủ không để ý vung tay đá chân, chẳng may chạm vào anh thì không hay, nên cô chẳng dám thả lỏng. Cứ thế nửa tỉnh nửa mê đến tận ba bốn giờ sáng, mới mơ mơ hồ hồ thiếp đi.
Sáng hôm sau tỉnh lại, vì tấm rèm cửa sổ dày nặng kéo kín nên ánh sáng trong phòng vẫn u ám, cô cũng không biết đã mấy giờ. Quay sang bên cạnh, phát hiện chỗ đó đã trống, Cố Trường Quân không biết đã rời đi từ lúc nào. Cô thở phào nhẹ nhõm, nằm một mình trên chiếc giường lớn, vươn vai thật dài cho tỉnh táo rồi mới bước xuống giường, tiến đến kéo rèm cửa ra.
Vừa kéo màn, Tiêu Mộng Hồng mới giật mình, trời đã sáng rõ từ lâu.
Ánh nắng rực rỡ chiếu ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao. Cô quay lại nhìn đồng hồ treo tường, phát hiện đã gần tám giờ.
“Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân! Cô dậy chưa ạ? Phu nhân sai tôi gọi cô xuống ăn sáng!”
Tiếng gõ cửa vang lên, theo sau là giọng cô hầu gái San Hô.
Tiêu Mộng Hồng trong lòng có chút hối hận. Không ngờ tối qua ngủ không ngon mà sáng nay lại dậy trễ thế này. Cô vội vàng đáp lời, rồi nhanh chóng rửa mặt chỉnh trang, xuống dưới lầu.