Kim Phấn Mỹ Nhân

Chương 37

Trước Sau

break

Tiêu Mộng Hồng rốt cuộc cũng đối mặt với ba mẹ chồng của mình.

Ba chồng, ông Cố Ngạn Tông, khuôn mặt gầy gò, hai bên tóc mai đã bạc trắng. Dù đã hơn năm mươi tuổi, lưng ông vẫn thẳng tắp, phong thái toát lên vẻ đĩnh đạc của một người đàn ông từng trải, đầy khí chất.

Còn mẹ chồng – Cố phu nhân – tóc búi sau đầu gọn gàng, không chút cẩu thả. Không nghi ngờ gì, thời còn trẻ bà hẳn là một mỹ nhân nổi bật. Làn da bà trắng mịn, mặc một chiếc sườn xám gấm màu xanh sẫm, trên tay đeo hai chiếc nhẫn đính đá quý lấp lánh. Tuy hiện tại có hơi đẫy đà, nhưng làn da được chăm chút kỹ càng, lại thêm lớp trang điểm tinh tế khiến bà càng thêm quý phái, trông chỉ như mới hơn bốn mươi tuổi.

Cố Trường Quân chào ba mẹ xong liền vội vã bước nhanh lên lầu, thân ảnh biến mất sau cầu thang, để lại vợ chồng Cố gia đồng loạt dồn ánh mắt về phía Tiêu Mộng Hồng, người vừa theo sau anh về đến cửa.

Trong phòng khách thoáng chốc trở nên yên ắng.

Cố Thi Hoa vừa trông thấy cô thì rạng rỡ tươi cười, nhanh nhẹn chạy tới, thân mật kéo lấy tay cô, giọng hồ hởi:

“Mau vào nhà đi, chị dâu! Đứng ở cửa làm gì thế!”

Bị Cố Thi Hoa kéo vào, Tiêu Mộng Hồng mỉm cười, ngoan ngoãn đi theo cô em chồng vào nhà, rồi cung kính cúi đầu chào: “Ba, mẹ.”

Cố Ngạn Tông nét mặt nghiêm nghị, khẽ gật đầu: “Về rồi à?”

“Dạ.” Tiêu Mộng Hồng lễ phép đáp.

Cố phu nhân nhìn cô con dâu đã nửa năm không gặp, ánh mắt bà không giấu được sự lạnh nhạt. Bà im lặng, không nói gì.

“Mẹ!” Cố Thi Hoa thấy vậy thì tỏ rõ vẻ bất mãn, tiến đến nhẹ nhàng huých vai mẹ mình, làm nũng: “Chị dâu bây giờ khác xưa nhiều lắm rồi!”

Cố phu nhân liếc nhìn Tiêu Mộng Hồng một cái, ánh mắt dừng lại nơi vết thương mờ mờ chưa tan hết trên cổ tay cô, bà lạnh giọng hỏi: “Vậy sao? Nghĩ thông suốt rồi? Lần này trở về, chắc không còn định tuyệt thực gì nữa chứ?”

Nghe ra được trong giọng nói bà là trách móc và bất mãn, Tiêu Mộng Hồng cụp mắt xuống, giọng trầm tĩnh: “Trước kia là con không hiểu chuyện, đã khiến ba mẹ phải phiền lòng rất nhiều. Con thành thật xin lỗi, mong ba mẹ rộng lòng bỏ qua.”

Cố phu nhân thoáng ngạc nhiên, nhìn cô mà không lên tiếng.

“Ba! Mẹ! Chị tư đã xin lỗi rồi mà, sao hai người còn như vậy!” Cố Thi Hoa sốt ruột, đẩy nhẹ mẹ mình.

Rõ ràng trong lòng bà Cố vẫn còn rất nhiều bất mãn với người con dâu này. Dù giờ phút này Tiêu Mộng Hồng đã thành khẩn xin lỗi, thái độ chán ghét trong mắt bà vẫn chưa nguôi. Bà liếc cô một cái rồi nhíu mày, đẩy tay con gái ra:

“Thôi, đừng xen vào nữa. Con về phòng mình đi!”

Cố Thi Hoa quay sang, giọng đầy ấm ức: “Ba! Ba nói gì đi chứ!”

Thấy không lay chuyển được mẹ, Cố Thi Hoa liền quay sang thúc giục ba.

“Được rồi, được rồi. Con chịu nghĩ như vậy, ba cũng yên tâm rồi.” Cố Ngạn Tông gật đầu, trên gương mặt thoáng hiện chút dịu dàng hiếm hoi.

Trên cầu thang bỗng vang lên tiếng bước chân.

Tiêu Mộng Hồng ngẩng lên, thấy Cố Trường Quân đã thay áo khoác, cởi bỏ cà vạt, chỉ mặc chiếc sơ mi trắng đơn giản bước xuống từ lầu hai.

“Hay quá rồi!” Cố Thi Hoa rạng rỡ quay lại nhìn anh trai mình đang đi xuống: “Anh tư, chị dâu từ giờ sẽ ở lại nhà luôn đúng không? Không cần quay về cái nhà cũ bên Thừa Đức nữa ha?”

Cố Trường Quân lạnh nhạt liếc Tiêu Mộng Hồng một cái, không nói gì.

Không khí lập tức trở nên ngượng ngập.

Tiêu Mộng Hồng im lặng một lát, rồi chủ động nở nụ cười: “Thật ra em quay về ở bên đó cũng không sao cả, cũng quen rồi. So với Bắc Bình, bên kia yên tĩnh hơn nhiều, rất hợp với em.”

Câu nói ấy, kỳ thực không chỉ để xoa dịu bầu không khí.

Căn nhà cũ ở Thừa Đức, trừ chuyện đi lại không tiện, thì đúng là cô đã quen sống một mình ở đó. Chỉ cần không còn bị giam hãm như lúc đầu, thì so với căn nhà lớn này – nơi mà mỗi ngày phải đối mặt với ánh mắt chán ghét của mẹ chồng và sự lạnh nhạt từ chồng – cô thà quay lại căn nhà cũ kia hơn.

Còn chuyện đi lại, có thể tính sau. Rồi cũng sẽ có cách giải quyết.

Cô vừa dứt lời, Cố Thi Hoa đã giậm chân: “Sao có thể như vậy được! Chị đã về rồi cơ mà! Anh, anh cũng phải nói gì đi chứ!”

Cố Trường Quân thản nhiên đáp: “Tùy cô ấy.”

Vẻ mặt Cố Thi Hoa tràn đầy thất vọng.

Cố phu nhân tuy vẫn không ưa nổi cô con dâu này, nhưng nghe thấy vậy, sắc mặt thoáng lộ ra vẻ lưỡng lự, quay sang nhìn chồng.

Cố Ngạn Tông cau mày.

“Trường Quân, cả Đức Âm nữa, hai đứa theo ba lên thư phòng.”

Nói rồi, ông xoay người bước đi.

Tiêu Mộng Hồng liếc nhìn Cố Trường Quân. Anh cũng vừa lúc nhìn sang cô. Ánh mắt hai người chạm nhau trong thoáng chốc. Anh hơi cau mày, rồi cũng xoay người đi theo ba vào thư phòng.

Cố Thi Hoa vội vã thúc giục: “Chị dâu, đi nhanh đi!”

Tiêu Mộng Hồng khẽ thở ra một hơi, dưới ánh mắt phức tạp của mẹ chồng, cô lặng lẽ đi theo.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc