Sau khi bữa tiệc kết thúc, Cố Trường Quân đưa Tiêu Mộng Hồng rời khỏi.
Trên đường về, cũng giống như lúc đi, anh chỉ lặng lẽ lái xe, không nói một lời.
Tiêu Mộng Hồng biết anh đang rất bực. Nhưng cô cũng chẳng bận tâm. Dựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt lại, trong lòng đã bắt đầu sắp xếp kế hoạch ngày mai đến khu đất Bắc Giao khảo sát thực địa.
Không phải cô cố tình muốn nổi bật, mà là cô hiểu rõ - mình không thể nào quay về quá khứ nữa. Bất kể là quá khứ của Tiêu Mộng Hồng, hay là của Tiêu Đức Âm, đều đã khép lại.
Giờ đây, cô phải sống tiếp với con người hiện tại đã kết hợp từ hai thân phận ấy.
Nhà họ Cố dù có danh tiếng lẫy lừng, nhà cao cửa rộng, thì cũng không phải nơi cô có thể dựa vào cả đời để trú ẩn.
Còn Cố Trường Quân, dù có nhã nhặn lịch thiệp, trẻ trung tài giỏi, thì cũng không phải người chồng mà cô có thể đặt hết hy vọng.
Về phần nhà mẹ đẻ, lại càng không thể trông mong điều gì.
Từ trước đến nay, con người chỉ có thể dựa vào chính mình. Ăn nhờ ở đậu từ nhỏ ở đời trước khiến cô càng hiểu rõ điều này hơn ai hết. Huống hồ, cô và người đàn ông tên Cố Trường Quân này sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn. Điều đó, cô chắc chắn.
Vậy nên, với cơ hội hiện tại, cô đương nhiên phải nắm lấy.
Cho dù lui một vạn bước mà nói, thì việc cô đang chuẩn bị làm bây giờ, với thân phận là con dâu nhà họ Cố, cũng không có gì xung đột trực tiếp. Nó không hề làm tổn hại thể diện nhà họ Cố, cho nên suy nghĩ của Cố Trường Quân, cô hoàn toàn không cần để tâm quá mức.
...
Khoảng cách từ nhà họ Cố đến hẻm Đông Giao Dân không xa, Cố Trường Quân lái xe cũng nhanh. Chưa đến hai mươi phút đã về tới.
Người gác cổng mở cổng sắt, xe chạy vào và dừng lại.
Tiêu Mộng Hồng tự mở cửa xe, khom người định bước xuống thì đột nhiên Cố Trường Quân ở ghế lái quay đầu lại.
“Tiêu Đức Âm, cô có biết mình đang làm gì không?”
Tiêu Mộng Hồng khựng lại, quay đầu nhìn anh. Thấy anh đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cô đáp, bình thản và dứt khoát: “Biết.”
Cố Trường Quân dường như đang gắng kiềm chế để không bộc phát.
Anh gật đầu: “Tốt lắm.”
“Ai cũng biết cô là một tài nữ. Tôi biết cô có thể viết những bài văn hoa mỹ đăng báo, đăng tạp chí, cũng biết cô vẽ tranh không tệ, thậm chí còn tự học tiếng Anh tới trình độ như bây giờ. Tôi không phủ nhận, tôi thực sự bất ngờ, cũng phải công nhận cô có tài. Nhưng cô có biết, để trở thành một kiến trúc sư đủ tiêu chuẩn thì phải học tập bài bản thế nào không? Nó không phải chỉ là vài bức vẽ hứng thú tùy tiện là có thể xây dựng được một khu đại học lớn như vậy. Tiêu Đức Âm, Đại Học Kinh Hoa không phải là sân khấu để cô khoe tài, cũng không phải công cụ để cô tô vẽ cái danh ‘tài nữ’ cho mình. Nếu thật sự cô không thể yên phận, cô có thể tiếp tục viết văn, vẽ tranh, tôi thậm chí có thể cho phép cô giao du với giới văn chương như trước. Nhưng chuyện tối nay, cô đã đi quá giới hạn rồi!”
“Cố Trường Quân, cảm ơn anh đã nhắc nhở. Cũng cảm ơn anh vì đã khiến tôi từ bỏ ý định tiếp tục nhẫn nhịn, thậm chí chấp nhận để anh xen vào các mối quan hệ khác của tôi. Nhưng một kiến trúc sư cần những gì, tôi rõ hơn ai hết mình có đạt được tiêu chuẩn đó hay không, có đủ năng lực đảm đương hay không.”
Tiêu Mộng Hồng khẽ mỉm cười, nhưng giọng nói thì vô cùng điềm tĩnh và chắc chắn.
Sắc mặt Cố Trường Quân lập tức sa sầm. Anh nhìn chằm chằm cô một lúc, rồi bất ngờ đẩy cửa xe bước xuống, đóng “rầm” một tiếng khiến cả xe cũng rung lên nhẹ.
Không nói thêm một lời, anh quay người sải bước về phía căn nhà đang sáng đèn phía trước.
Tiêu Mộng Hồng cũng bước xuống xe, không nhanh không chậm đi theo sau bóng lưng người đàn ông đang cố kìm nén tức giận kia, hướng về cánh cổng lớn đỏ thẫm viền đồng đang mở rộng ánh đèn chào đón.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người về rồi ạ?”
Hầu gái San Hô nghe tiếng xe đã vội chạy ra bậc thềm nghênh đón, trên mặt tươi cười rạng rỡ.
“Lão gia, phu nhân với ngũ tiểu thư cũng mới vừa về không lâu ạ!”
Cố Trường Quân không dừng bước chân, lập tức đi thẳng vào trong nhà.
Tiêu Mộng Hồng khựng lại một nhịp, khẽ gật đầu cười với San Hô rồi bước vào theo.
Cố Ngạn Tông và Cố phu nhân tối nay vừa đưa con gái út ra ngoài xã giao vừa mới lần lượt trở về, lúc này cả nhà vẫn còn đang ngồi trong phòng khách.