Kim Phấn Mỹ Nhân

Chương 35

Trước Sau

break

Buổi tiệc hôm đó không đông, chỉ có chưa đến hai mươi khách mời, đều là người thân quen. Trong số đó còn có cả vợ chồng đại sứ Mỹ, ông bà Lý Tra.

Khi mọi người đã tề tựu đông đủ, tất cả ngồi quanh chiếc bàn dài phủ khăn trắng tinh hai bên. Ông Lỗ đứng dậy phát biểu, chia sẻ lại những ký ức suốt ba mươi năm đã qua, bày tỏ lòng biết ơn vì vợ luôn ở bên không rời bỏ. Ông nói, theo đạo Cơ Đốc, con người sau khi mất sẽ lên thiên đường. Nhưng trong tín ngưỡng Trung Hoa, sau khi qua đời vẫn còn luân hồi. Nếu thật sự có kiếp sau, ông vẫn mong có thể một lần nữa nên duyên vợ chồng với bà.

Lời nói của ông chân thành và xúc động. Cuối cùng, giữa tiếng vỗ tay của khách khứa, ông bước tới bên vợ, cúi xuống hôn nhẹ lên má bà.

Bà Lỗ rưng rưng nước mắt, nắm lấy tay chồng, đứng dậy từ chiếc ghế, gửi lời cảm ơn đến tất cả khách mời. Bà cũng thay mặt cả hai vợ chồng, trao những lời chúc tốt đẹp nhất đến từng người đang hiện diện.

Tiêu Mộng Hồng vốn không phải người dễ rơi nước mắt, nhưng giây phút ấy lại vô cùng xúc động. Trên mặt vẫn nở nụ cười, nhưng hốc mắt không kìm được hơi ươn ướt. Sợ bị người khác thấy, cô tranh thủ lúc mọi ánh nhìn đều hướng về vợ chồng chủ tiệc, nghiêng mặt đi, lặng lẽ lau khóe mắt.

Khi hạ tay xuống, lại bắt gặp ánh mắt Cố Trường Quân đang nhìn mình từ phía đối diện.

Anh tựa vào lưng ghế, ánh mắt bình lặng không biểu cảm.

Tiêu Mộng Hồng quay mặt trở về, không đáp lại.

...

Tiệc tối tiếp tục trong bầu không khí nhẹ nhàng mà vui vẻ. Câu chuyện dần chuyển sang đề tài liên quan đến Đại học Kinh Hoa.

“Nói đến việc tuyển sinh, tôi thật sự phải một lần nữa gửi lời cảm ơn đến Cố thiếu gia đang có mặt ở đây. Mảnh đất chúng tôi mua ở vùng ngoại ô, vốn là một khu vườn hoang bị bỏ không, là tài sản thuộc quyền sở hữu của Tổng trưởng Cố. Ngài ấy không chỉ đồng ý chuyển nhượng với giá rất thấp, mà Cố thiếu gia còn đề nghị ba mình trích một nửa số tiền thu được làm học bổng, để hỗ trợ những sinh viên có hoàn cảnh khó khăn. Vì điều đó, tôi và toàn thể hội đồng giáo dục thật sự vô cùng cảm kích. Tôi đề nghị, chúng ta hãy cùng nâng ly, cảm ơn Cố thiếu gia và người vợ trẻ xinh đẹp của anh ấy.”

Lỗ Lãng Ninh vừa nói vừa nâng ly rượu về phía Cố Trường Quân.

Khách khứa xung quanh cũng vỗ tay tán thưởng không ngớt, ai nấy đều nâng ly.

Cố Trường Quân đứng dậy, dắt theo Tiêu Mộng Hồng cùng nâng ly, mỉm cười nói:

“Giáo dục giúp nâng cao dân trí, đào tạo nhân tài, là nền tảng phát triển đất nước. Ba tôi chẳng qua cũng chỉ đóng góp chút sức trong khả năng của mình, còn lâu mới đủ. Mong rằng Đại học Kinh Hoa có thể thuận lợi đặt nền móng, sau này trở thành trường đại học hàng đầu không chỉ của Trung Quốc, mà còn của cả thế giới.”

Lỗ Lãng Ninh đi đầu vỗ tay, những người khác cũng đồng loạt vỗ tay hưởng ứng.

“Tháng sau, tôi sẽ tổ chức một buổi dạ hội gây quỹ từ thiện lớn tại khách sạn Lục Quốc, mời bạn bè trong và ngoài nước cùng chung tay giúp đỡ Đại học Kinh Hoa. Tôi xin được trân trọng mời anh và phu nhân cùng đến tham dự.”

“Cảm ơn lời mời, thật là vinh dự cho chúng tôi. Đến lúc đó chắc chắn chúng tôi sẽ có mặt đúng giờ.”

Cố Trường Quân mỉm cười đáp lại không chút do dự.

Tiêu Mộng Hồng khẽ liếc nhìn anh một cái.

...

Sau bữa tối là buổi dạ vũ thân mật. Vợ chồng Lỗ Lãng Ninh mở đầu bằng một điệu nhảy. Trong tiếng nhạc du dương, có người nhẹ nhàng bước vào sàn nhảy, có người thì ở bên cạnh nhấm nháp rượu và trò chuyện, tiếng cười rộn rã vang lên không dứt.

Tiêu Mộng Hồng vừa khiêu vũ xong một bản với vị đại sứ được mời, thì được Lỗ Lãng Ninh bước tới mời tiếp một điệu nữa.

“Cố thiếu phu nhân, tôi nghe vợ tôi nói, cô rất tài giỏi, không chỉ nổi tiếng là người phụ nữ có học thức mà còn là một kiến trúc sư? Tôi có thể nghe thử một chút về suy nghĩ của cô đối với việc xây dựng Đại học Kinh Hoa không?” Lỗ Lãng Ninh cười nói: “Mong cô thứ lỗi nếu tôi hơi đường đột. Với tôi, Đại học Kinh Hoa giống như đứa con tinh thần, tuy hiện tại đã có một số kiến trúc sư chuyên nghiệp trao đổi cùng tôi về thiết kế sơ bộ của toà nhà chính, nhưng tôi vẫn rất mong được nghe thêm những ý tưởng khác biệt.”

Tiêu Mộng Hồng trầm ngâm một lát.

“Thưa ngài Lỗ, nói thật lòng, tôi rất háo hức được tham gia thiết kế toà chính của Đại học Kinh Hoa. Tôi biết ngài đã từng tiếp xúc với nhiều kiến trúc sư danh tiếng quốc tế, nhưng tôi cũng rất tin tưởng vào năng lực của mình. Người Trung Quốc chúng tôi thường không nói những lời như vậy, nhưng tôi có thể cam đoan rằng trình độ chuyên môn của tôi không hề thua kém bất kỳ ai. Thật ra mấy hôm trước tôi đã bắt đầu phác thảo ý tưởng thiết kế của mình, chỉ là tôi vẫn chưa đến tận nơi xem xét khu đất. Nếu hiện tại ngài vẫn chưa chọn phương án cuối cùng, tôi muốn được đến xem khu đất một chuyến. Việc hiểu rõ cảnh quan thực địa sẽ giúp tôi rất nhiều trong việc hoàn thiện bản thiết kế.”

Lỗ Lãng Ninh lúc đầu chỉ định hỏi chuyện cho có, nhưng nghe cô nói chuyện đầy tự tin và thẳng thắn như thế thì không khỏi kinh ngạc, sau đó lập tức gật đầu đồng ý.

“Trong mơ ước của tôi, Đại học Kinh Hoa sẽ là một khuôn viên mở, có thể dung nạp đủ loại tư tưởng giáo dục bậc cao. Đã như vậy thì đương nhiên nó không thể từ chối bất cứ thiết kế nào có thể khiến nó thêm phần rực rỡ. Việc cô muốn tham gia là niềm vinh hạnh của chúng tôi. Tôi rất mong sớm được nhìn thấy tác phẩm của phu nhân. Đến lúc đó, chúng tôi sẽ tập hợp tất cả các phương án thiết kế lại, hội đồng sẽ cùng bàn bạc để chọn ra phương án tối ưu.”

Tiêu Mộng Hồng cảm ơn, hỏi ngày cuối cùng phải nộp bản thiết kế, rồi hỏi thêm về kế hoạch tài chính dự kiến cho khu nhà. Khi bản nhạc kết thúc, Lỗ Lãng Ninh đưa cô trở lại chỗ Cố Trường Quân, cười nói:

“Cố thiếu gia, tôi thật sự rất vinh hạnh khi phu nhân của anh sẵn sàng đóng góp ý tưởng thiết kế cho Đại học Kinh Hoa. Tôi tin rằng bản thiết kế của cô ấy chắc chắn sẽ mang lại một cảm giác hoàn toàn khác biệt. Sau khi về Trung Quốc, tôi đã học được một từ rất thú vị, gọi là ‘phu thê’, dùng để chỉ những cặp vợ chồng xứng đôi vừa lứa cả về tài năng lẫn khí chất. Cố thiếu gia, phu nhân của anh không chỉ xinh đẹp, mà tài hoa cũng không hề thua kém bất kỳ ai. Quả là một cặp vợ chồng trời sinh.”

Lúc này, Cố Trường Quân vừa mời phu nhân của đại sứ và vợ của Lỗ Lãng Ninh khiêu vũ xong, đang cầm ly rượu trò chuyện với vài khách mời. Trong lúc Tiêu Mộng Hồng nhảy với Lỗ Lãng Ninh, cô có thể cảm nhận được ánh mắt anh thỉnh thoảng vẫn dừng lại nơi mình. Lúc này, thấy anh nhìn sang, ánh mắt hơi ngỡ ngàng, như thể đang xác nhận điều gì đó. Cô mỉm cười với anh, nụ cười đầy chắc chắn.

Cố Trường Quân hơi sững người, sau đó mỉm cười đáp lại Lỗ Lãng Ninh, nói vài câu khiêm tốn. Đợi Lỗ Lãng Ninh rời đi, anh quay sang nhìn Tiêu Mộng Hồng, vẻ mặt nghiêm túc, như định nói gì đó, nhưng lại cố nén lại.

Tiêu Mộng Hồng không thèm quan tâm đến anh, xoay người bỏ đi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc