Kim Phấn Mỹ Nhân

Chương 34

Trước Sau

break

Phòng ngủ trước kia của Tiêu Đức Âm nằm trên lầu hai.

Tiêu Mộng Hồng theo sau một cô bé người hầu khoảng mười sáu mười bảy tuổi, tóc tết hai bím, tên là San Hô, đi đến căn phòng đó. Cô bé đẩy cửa bước vào trước.

Căn phòng được trang trí theo phong cách châu Âu, lấy tông trắng làm chủ đạo. Giữa phòng là một chiếc giường lớn kiểu Baroque. Cửa sổ vòm treo rèm hai lớp: bên trong là lớp rèm ren trắng mờ nhẹ, bên ngoài là lớp màn dày đã được kéo sang hai bên. Cửa sổ đang hé mở, lớp rèm mỏng lay động theo gió nhẹ.

Toàn bộ căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ dị thường, đến mức không tìm thấy chút dấu tích nào cho thấy Tiêu Đức Âm từng ở đây.

Ánh mắt Tiêu Mộng Hồng dừng lại ở một bộ quần áo nữ treo bên cạnh bàn trang điểm.

Đó là một chiếc sườn xám dài bằng nhung, nền đen điểm hoa hồng đỏ sậm. Tay áo dài đến cổ tay, phần cổ cao viền lụa cùng màu đỏ sậm, toát lên vẻ sang trọng kín đáo mà không kém phần duyên dáng. Phối cùng là một chiếc áo khoác kiểu pha giữa Trung – Tây, nền tím, cổ bẻ rộng thêu cúc vạn thọ màu bạc, trông mềm mại rực rỡ, tà áo hơi xòe, lộ ra đường cong thanh thoát.

“Thiếu phu nhân, ngũ tiểu thư biết hôm nay ngài trở về cùng thiếu gia đi dự tiệc, cô ấy cao hứng lắm, nên cố tình đến chỗ nữ sĩ Thu Bình chuyên may đồ ngài thích để chọn giùm một bộ. Bà ấy nhớ rõ số đo của ngài, nói chắc chắn ngài sẽ thích bộ này.” San Hô vừa giúp Tiêu Mộng Hồng thay đồ vừa nói.

“Thi Hoa đâu rồi? Vừa nãy không thấy nó.”

“Ngũ tiểu thư đi cùng phu nhân ra ngoài xã giao rồi. Ban đầu cô ấy không muốn đi, còn định ở nhà đợi ngài về. Nhưng phu nhân muốn cô ấy đi cùng, nên không từ chối được.” San Hô nói rồi lùi về sau một bước, nhìn cô cười tít mắt: “Thiếu phu nhân, ngài tự soi gương mà xem, đẹp lắm đó ạ!”

Tiêu Mộng Hồng soi gương, khẽ cười cảm ơn rồi cầm lấy chiếc túi xách, quay người đi xuống lầu.

Cô thay đồ và trang điểm chưa tới hai mươi phút, vậy mà khi xuống lầu, Cố Trường Quân trông đã rất mất kiên nhẫn. Anh thậm chí không liếc nhìn cô một cái, chỉ quay người đi thẳng ra ngoài.

Tiêu Mộng Hồng lặng lẽ đi theo anh lên xe.

Anh không gọi tài xế, tự mình lái xe rời khỏi Cố gia, hướng đến dinh thự nhà vợ chồng Lỗ Lãng Ninh nằm trong ngõ Đông Giao. Cả đoạn đường không ai lên tiếng.

Tiêu Mộng Hồng vốn muốn hỏi anh vì sao đột nhiên thay đổi ý, đến đón cô về, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

...

Khi họ đến nơi, trời đã tối hẳn. Thấy Cố Trường Quân và Tiêu Mộng Hồng tới, phu nhân Lỗ Lãng Ninh mừng rỡ ra đón, bước nhanh vài bước đến ôm lấy Tiêu Mộng Hồng.

“Cưng à, cô tới rồi tôi mừng lắm! Cả anh nữa, Cố tiên sinh! Lần trước gặp anh ở nhà, anh để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc lắm đó!”

“Thưa bà, tôi cũng rất vinh hạnh được cùng vợ đến đây chúc mừng ngày kỷ niệm ba mươi năm kết hôn của bà và ông Lỗ. Chúc bà luôn mạnh khỏe, xinh đẹp. Mong rằng vào dịp kỷ niệm ba mươi năm tiếp theo, vợ chồng tôi vẫn có thể đến chung vui với hai vị.”

Cố Trường Quân gửi tặng bó hoa đã chuẩn bị sẵn, nở nụ cười ôn hòa, phong độ nhã nhặn, hoàn toàn khác với dáng vẻ trầm mặc khi nãy trên đường.

Bà Lỗ cười vui vẻ, nhận lấy hoa rồi cảm ơn rối rít. Sau khi trò chuyện vài câu với Cố Trường Quân, bà liền kéo tay Tiêu Mộng Hồng đi vào trong, không ngớt lời khen ngợi:

“Cô đẹp quá trời quá đất! Tôi luôn cảm thấy sườn xám của Trung Quốc rất thanh nhã, mặc lên người cô thì càng tuyệt vời, thể hiện rõ nét sự duyên dáng và quyến rũ, đúng là một nữ thần phương Đông!”

Tiêu Mộng Hồng mỉm cười cảm ơn.

“Tôi và ông nhà kết hôn đã ba mươi năm. Ban đầu tôi cũng không định tổ chức gì đâu, nhưng mấy hôm trước trò chuyện, ông ấy bảo nên mời bạn bè đến chung vui, cùng chứng kiến ngày đặc biệt này. Cuối cùng tôi bị ông ấy thuyết phục, nên mới có buổi tiệc hôm nay. Rất vui vì cô có thể đến dự.”

“Thưa bà, tôi thật sự rất vinh hạnh được có mặt trong ngày kỷ niệm đầy ý nghĩa của hai người. Đây là một ngày vừa hạnh phúc vừa đáng nhớ. Cảm ơn bà đã mời tôi.”

Lỗ phu nhân cười càng rạng rỡ.

“Đi nào, tôi giới thiệu cô với mấy người bạn thân. Nghe nói cô sẽ tới, ai nấy đều háo hức muốn gặp cô.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc