Tiêu Mộng Hồng bước đến bên cửa sổ, kéo rèm ra nhìn xuống, thấy dưới sân Chu Trung đang đứng dưới ánh đèn xe, vội vã mở cánh cổng sắt.
Chiếc xe ô tô trắng phóng nhanh ra khỏi cổng, chẳng mấy chốc đã biến mất trong màn đêm đặc quánh đầy mưa.
Mấy ngày sau đó, cuộc sống của Tiêu Mộng Hồng vẫn như trước: ăn cơm, về phòng tiếp tục phác thảo bản vẽ, mệt thì đi dạo quanh nhà một chút. Nhưng dường như mẹ Lưu vì chuyện đêm đó Cố Trường Quân đột nhiên đến rồi lại bỏ đi mà canh cánh trong lòng. Mấy ngày nay cứ gặp Tiêu Mộng Hồng là bà muốn mở miệng nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.
Lúc này, vào buổi trưa, Tiêu Mộng Hồng từ trên lầu xuống ăn cơm, mẹ Lưu rốt cuộc nhịn không được, nhỏ giọng nói:
“Thiếu phu nhân, lẽ ra tôi không nên nhiều lời. Nhưng tôi thấy cô ở đây hình như đã quen, cũng không có ý định quay về nữa sao? Đêm hôm đó thiếu gia đã đích thân đến rồi, sao cô không chịu nhún nhường một chút giữ cậu ấy lại? Người ta hay nói vợ chồng giận nhau đầu giường, cuối giường lại làm hòa, cô mà nhún nhường một câu, biết đâu thiếu gia cũng bỏ qua mọi chuyện trước kia, đưa cô về Bắc Bình sống cùng nhau rồi! Một cơ hội tốt như vậy, tiếc quá!”
Bà cũng bị giữ lại đây cùng cô suốt nửa năm trời, nghĩ lại đúng là không dễ dàng. Nghe bà khuyên nhủ, Tiêu Mộng Hồng liền mỉm cười nói: “Mẹ Lưu, tôi biết bà cũng cực khổ vì tôi. Hay là, lần sau chờ tiểu Ngũ đến, tôi sẽ nói với cô ấy một tiếng, để cô ấy mang lời tôi gửi về, xin cho bà trở về nhé?”
“Ấy, không cần đâu! Sao tôi dám chứ!” Mẹ Lưu vội vàng xua tay.
Đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng còi xe.
Mẹ Lưu ngẩn người, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ: “Có phải thiếu gia lại tới không?”
Vừa nói vừa nhanh chóng chạy ra ngoài. Một lát sau, bà hớn hở chạy trở vào, giọng vui vẻ reo lên: “Thiếu phu nhân, có tin vui. Không phải thiếu gia đến, mà là tài xế riêng của nhà họ Cố tới, nói muốn đưa cô về Bắc Bình!”
Tiêu Mộng Hồng khựng người, rồi lập tức hiểu ra. Hôm nay là thứ sáu.
Cố Trường Quân cho người đến đón cô về, tám chín phần là vì buổi tiệc tối nay do vợ chồng Lỗ Lãng Ninh tổ chức.
Chỉ có điều, lần trước thái độ anh ta còn gay gắt đến thế, sao bây giờ lại đột ngột đổi ý?
“Nhanh lên nào! Thiếu phu nhân mau về phòng đi, tôi giúp cô trang điểm!” Mẹ Lưu vội vã giục giã.
...
Khoảng hơn sáu giờ tối, xe chở Tiêu Mộng Hồng đến cổng chính căn biệt thự nhà họ Cố ở Bắc Bình, nằm trên trục đường Chính Dương Môn.
Đó là một ngôi nhà ba tầng, kết hợp giữa kiến trúc phương Tây và phương Đông, diện tích rộng lớn, lại có cả sân vườn. Người gác cổng là một bác hơn năm mươi tuổi. Thấy xe vừa đến gần, bác liền chạy ra mở cổng sắt, nhìn Tiêu Mộng Hồng ngồi ở ghế sau, nở nụ cười thật lòng:
“Thiếu phu nhân, cô về rồi! Thiếu gia đang đợi cô đấy!”
Xe dừng lại, tài xế vội xuống mở cửa.
Tiêu Mộng Hồng khom người bước xuống, đứng trên con đường lát đá cuội trước cửa chính, ngẩng đầu nhìn toà biệt thự trước mắt. Một cô hầu gái chạy ra nghênh đón, dẫn cô bước lên bậc thang vào phòng khách, vừa liếc mắt nhìn đã thấy Cố Trường Quân đang ngồi trên chiếc ghế sofa.
Hôm nay anh không mặc quân phục, mà mặc một thân tây chỉnh tề. Cả người là một bộ suit ba mảnh kẻ sọc màu xanh navy, thắt nơ đen, đi giày da màu nâu bóng loáng. Dáng người cao thẳng, gương mặt điển trai, khí chất như quý ông thực thụ.
Anh có vẻ đang hơi mất kiên nhẫn vì chờ đợi. Nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, anh quay đầu lại, ánh mắt chạm ngay ánh mắt Tiêu Mộng Hồng.
Anh đứng dậy, lạnh nhạt nói với cô: “Lên lầu thay đồ đi. Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi.”