Thật ra nếu anh không chú ý thì cũng chẳng có gì đáng để nói. Nhưng do thói quen công việc, cô đã ghi một dòng trên bản phác thảo: “Thiết kế sơ bộ toà nhà chính Đại học Kinh Hoa.” Nếu để anh nhìn thấy, e là càng khó giải thích.
Cố Trường Quân đột nhiên cúi xuống, đưa tay kéo mạnh chăn lên.
Tờ bản thảo mà Tiêu Mộng Hồng vừa giấu lập tức lộ rõ ngay trước mắt anh.
Anh hơi khựng lại, nhìn đống giấy tờ lộn xộn trên giường.
Tiêu Mộng Hồng vội vàng xoay người, cuống quýt gom hết đống bản thảo lại, ôm chặt vào lòng.
Cố Trường Quân hỏi, giọng lạnh tanh: “Cô đang làm gì?”
“Như tôi nói rồi đấy, chỉ là mấy bản vẽ nháp lúc rảnh rỗi thôi.”
“Đưa tôi xem.”
Anh đưa tay ra.
Tiêu Mộng Hồng không chịu: “Chuyện này không liên quan gì đến anh cả.”
Cố Trường Quân híp mắt lại, giơ tay định giật lấy. Tiêu Mộng Hồng lập tức giấu chồng giấy ra sau lưng.
Ánh mắt anh càng thêm nghi ngờ, cúi người xuống muốn đoạt lấy. Tiêu Mộng Hồng liều mạng giãy giụa, nhưng nhanh chóng bị anh dùng một tay dễ dàng đè xuống giường, giữ chặt cổ tay cô. Vì lực đạo va chạm, cô khẽ kêu lên vì đau. Tập giấy bản thảo cũng theo đó rơi vào tay anh.
Anh buông cô ra.
Trong khi Tiêu Mộng Hồng còn đang nằm sấp trên giường, anh nhanh chóng nhặt đống bản thảo lên, lật xem từng tờ. Đôi mày anh hơi nhíu lại.
“Cái này là gì? Bản vẽ thiết kế sơ bộ toà nhà chính Đại học Kinh Hoa?”
Giọng anh mang theo sự nghi ngờ dày đặc.
Tiêu Mộng Hồng xoay người ngồi dậy từ trên giường, giật lại bản nháp từ tay anh: “Nếu không phải cái đó thì anh nghĩ là gì?”
Vì hành động vừa rồi của anh khiến cổ tay cô đau nhói, nên lúc này cô cũng có phần tức giận, bật lại một câu.
“Cô bắt đầu học cái này từ bao giờ?”
“Đây là sở thích cá nhân của tôi. Bao nhiêu năm rồi, anh cũng chẳng mấy khi để ý đến tôi. Với những chuyện như thế này, tôi đâu cần phải báo cáo mọi thứ với anh, cũng chẳng cần xin phép anh chứ?” Tiêu Mộng Hồng nhàn nhạt nói.
Cố Trường Quân nhìn chằm chằm cô.
“Tiêu Đức Âm, sở thích của cô, tôi không muốn hỏi tới. Nhưng rõ ràng, mục đích của cô không đơn giản chỉ là sở thích. Đến cả chuyện của Đại học Kinh Hoa mà cô cũng muốn chen chân vào để phô trương mình là tài nữ à? Có vẻ như nửa năm nay cô sống ở đây cũng không đến nỗi tệ, còn biết tính toán xem làm cách nào để một lần nữa quay lại tỏa sáng, đúng không? Hóa ra trước giờ tôi quá nhân nhượng với cô. Loại phụ nữ như cô, không biết điều, không biết yên phận, đáng lẽ tôi không nên để cô bước ra khỏi nhà nửa bước!”
...
Từ khoảnh khắc anh đột ngột xuất hiện trước mặt sau nửa năm biệt tích, Tiêu Mộng Hồng đã cố gắng nhẫn nhịn anh, chỉ vì không muốn làm anh tức giận thêm.
Nhưng lúc này, cô thật sự không thể nhẫn nhịn được nữa. Cô buông tập giấy trong tay xuống, đứng dậy từ mép giường.
“Nếu như anh thấy việc tôi lại xuất hiện trong các buổi tiệc xã giao sẽ làm mất mặt nhà họ Cố, vậy thì không thành vấn đề! Tôi sẽ không đi. Tôi sẽ viết thư cho bà Lỗ, nhờ anh chuyển lại, nói rõ tôi rất vinh dự vì nhận được lời mời của bà ấy, nhưng thật tiếc không thể tham dự, dù vậy tôi thật lòng chúc mừng họ. Nhưng có một điều tôi phải nhắc anh: trong giấy kết hôn không hề có điều khoản nào ghi rằng vợ là vật phụ thuộc của chồng cả! Dù tôi có yêu người khác, có muốn ly hôn, dù điều đó khiến anh hay nhà họ Cố mất mặt, thì anh cũng không có quyền can thiệp vào các mối quan hệ xã giao hay đời sống cá nhân bình thường của tôi! Anh từng sống ở phương Tây, tôi tin là anh đủ hiểu lý lẽ cơ bản như vậy chứ?”
Cố Trường Quân và cô nhìn nhau chằm chằm.
Im lặng kéo dài trong chốc lát, khóe môi anh khẽ nhếch lên: “Không ngờ đấy. Mới nhốt cô có nửa năm mà cô đã học được cách nói chuyện sắc sảo như vậy. Dám ngồi đó mà giảng đạo lý với tôi? Là tiểu Ngũ dạy cô mấy thứ này sao?”
“Chẳng lẽ tôi nói sai?” Tiêu Mộng Hồng lạnh lùng hỏi lại: “Chính anh nói, tôi đã bị anh giam lỏng nửa năm. Xem như trừng phạt, cũng đâu có nhẹ. Lần trước gặp nhau trên tàu hỏa, tôi đã nói rõ là tạm thời sẽ không nhắc lại chuyện ly hôn, càng sẽ không làm gì khiến nhà họ Cố mất mặt thêm lần nữa. Tôi nói được làm được, vẫn luôn cố gắng giữ lời bằng hành động. Vậy mà tối nay anh lại đột nhiên xông đến chất vấn tôi. Anh tin hay không thì tùy, tôi chỉ nói một câu: chuyện quen biết vợ chồng nhà họ Lỗ hoàn toàn là ngoài ý muốn. Trước khi anh đến tối nay, tôi thậm chí không hề biết bà Lỗ sẽ gửi thư mời cho mình. Nếu không tin, anh có thể hỏi Chu Trung. Anh ta rõ hơn ai hết.”
Không gian lại lần nữa chìm vào im lặng, bên tai chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách theo mái ngói rì rào rơi xuống.
Cố Trường Quân đột nhiên xoay người, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ. Y như lúc anh xuất hiện, tiếng bước chân vội vã xuống cầu thang, bóng dáng anh nhanh chóng rời khỏi căn biệt thự, chỉ còn tiếng mẹ Lưu ở phía sau vội vã chạy theo, giọng nói đầy hoang mang.
Tiếp theo là tiếng động cơ ô tô vang lên.