Kim Phấn Mỹ Nhân

Chương 27

Trước Sau

break

Một tháng sau, Tiêu Mộng Hồng đã quen hết các lối xóm và đường sá gần đó. Hôm nay trời đẹp, sáng sớm cô đã nổi hứng, bảo Chu Trung mang theo ít lương khô và nước đi leo núi gần làng, còn tranh thủ vẽ mấy bức tranh tĩnh vật. Khi quay về, đi ngang qua cánh đồng phía trước làng, thấy có khá đông người tụ tập ở đó, cô tò mò ghé lại xem thử, không ngờ lại thấy một người nước ngoài đang dùng thứ tiếng Hán lơ lớ cố gắng thuyết phục dân làng về lợi ích của việc tiêm chủng ngừa bệnh đậu mùa.

Người nước ngoài này trạc năm mươi tuổi, ăn mặc như mục sư, đang cố gắng giải thích rằng giáo hội đang thực hiện hoạt động chữa bệnh và cứu trợ miễn phí, khuyên dân làng đưa con nhỏ đến tiêm phòng đậu mùa. Nhưng dù ông ta nói thế nào, dân làng càng tụ đông hơn mà vẫn chẳng ai chịu nghe theo.

“Có phải dụ con nít nhà mình tới rồi làm chuyện xấu không đấy?”

“Nghe nói quỷ Tây hay bắt người sống để làm thí nghiệm.”

“Hắn nói hay ho vậy chứ người Tây làm gì có lòng tốt thật!”

Bên cạnh, dân làng thì thầm bàn tán. Thấy Tiêu Mộng Hồng đến, họ vội khom lưng chào, gọi cô là “Cố thiếu phu nhân”, rồi lập tức nhường đường để cô bước vào.

Người mục sư đang khô cả miệng mà chẳng có ai thèm để ý đến, sắc mặt đã lộ vẻ thất vọng. Vừa lúc thấy dân làng nhường đường cho một phụ nữ trẻ ăn mặc sang trọng, mắt ông ta lập tức sáng lên, bước nhanh tới trước mặt cô.

Ông ta tự giới thiệu mình là người Mỹ, tên Trung Quốc là Marrow, là một mục sư thuộc Giáo hội Trưởng lão Mỹ. Ông ta nói mình đã ở Trung Quốc hơn mười năm, vợ cũng theo cùng. Hiện tại giáo hội đang thực hiện chương trình tiêm chủng đậu mùa miễn phí cho trẻ em, nhưng khi đến đây tuyên truyền lại không được người dân tin tưởng. Vừa rồi thấy mọi người rất kính trọng cô, ông ta hy vọng cô có thể giúp một tay.

“Thưa phu nhân, tôi xin đảm bảo với cô rằng, hoạt động tiêm chủng và cứu trợ này của chúng tôi vô cùng có ích cho trẻ nhỏ. Ở châu Âu và Mỹ, trẻ con đã được tiêm chủng từ lâu để phòng tránh bệnh đậu mùa – một căn bệnh rất nguy hiểm. Nhưng ở Trung Quốc, hoạt động này vẫn còn hạn chế. Trong mười mấy năm sống ở đây, tôi tận mắt chứng kiến không ít trẻ con bị bệnh và mất mạng.”

“Ngài Marrow, tôi biết rõ lợi ích và sự cần thiết của việc tiêm chủng ngừa đậu mùa.” Tiêu Mộng Hồng mỉm cười nói: “Tôi sẵn sàng giúp ông một tay.”

Dứt lời, cô quay lại nói với dân làng: “Vị mục sư này không lừa các vị đâu. Việc tiêm chủng ngừa đậu mùa có thể giúp phòng tránh những căn bệnh rất nguy hiểm. Cách đây hơn trăm năm, một bác sĩ người Anh đã phát hiện ra điều đó. Giờ đây, giáo hội đang thực hiện hoạt động cứu trợ, không hề có ý xấu với trẻ nhỏ. Thực tế, ở Bắc Bình, rất nhiều gia đình khá giả cũng đã cho con mình tiêm loại vắc xin này. Mọi người hoàn toàn có thể yên tâm. Nếu cần, ngày mai tôi sẽ đến giáo hội xem xét thêm tình hình.”

Dân làng bắt đầu bàn tán rôm rả, chẳng mấy chốc đã có người hỏi địa chỉ của giáo hội.

Mặt Marrow hiện rõ vẻ vui mừng, vội nói cho dân làng biết nơi mình ở, sau đó quay sang cô liên tục nói lời cảm ơn.

“Thưa phu nhân, tôi thấy cô có vẻ hiểu biết về văn hóa phương Tây. Thật lòng cảm ơn cô đã giúp đỡ. Hy vọng ngày mai cô cũng có thể đến.”

Dù sao thì ở trong cái nhà ẩm thấp kia cũng chẳng có gì làm, ra ngoài giúp một tay cũng tốt.

Tiêu Mộng Hồng gật đầu đồng ý.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc