Tính tình Cố Thi Hoa đến nhanh mà đi cũng nhanh. Bị Cố Trường Quân dỗ vài câu, lửa giận trong lòng cũng nguôi ngoai phần nào. Nghe nhắc tới chị hai, cô ấy lại thấy hơi hối hận chuyện vừa rồi mình làm. Gật đầu “ừ” một tiếng, nhưng trong lòng vẫn còn lấn cấn, cô ấy nói tiếp:
“Anh tư, coi như em xin anh đó, anh đừng đối xử với chị dâu như vậy được không? Một mình chị ấy bị nhốt ở đó, nhà mẹ đẻ cũng chẳng ai quan tâm. Hôm nay em có ghé qua, chị ấy nói mình từng làm sai, cũng nhận lỗi rồi. Con người ai mà không từng sai chứ? Chẳng lẽ anh thì không? Em còn nghe nói anh với cô thư ký gì đó trong quân đội có qua lại, rồi cả nữ ca sĩ gì tên Mã Lị Liên nữa. Anh cũng đâu có đứng đắn hơn ai, tưởng em không biết chắc.”
Lông mày Cố Trường Quân nhíu chặt lại.
“Đừng nói bậy! Em nghe mấy cái tin nhảm đó ở đâu? Anh em là loại người như vậy à?”
“Ai biết được!” Cố Thi Hoa lẩm bẩm: “Anh không tốt với mấy cô khác thì thôi, sao lại đối xử tệ với chị dâu? Anh, nhìn anh đối xử với chị ấy như vậy, thật sự khiến em sợ! Em xin anh, đừng đối với chị dâu như thế nữa. Giữa hai người đã không còn tình cảm, thì ly hôn đi! Ly hôn xong ai cũng không làm khổ ai.”
Cố Trường Quân nhìn em gái, bật cười lạnh một tiếng.
“Nếu anh không ly hôn, trong mắt em anh chính là hủ lậu phong kiến, là bạo quân à?”
Mặt Cố Thi Hoa hơi đỏ lên.
“Thì em nói sai một câu không được sao? Nhưng mà...”
“Được rồi.” Anh cắt ngang lời em gái, giọng có phần qua loa: “Anh sẽ suy nghĩ.”
“Thật không?” Cố Thi Hoa lập tức vui vẻ: “Vậy còn chuyện du học của em thì sao? Ba mẹ đều phản đối, em vốn còn trông cậy vào anh giúp đỡ, ai ngờ ngay cả anh cũng phản đối. Em thật sự thất vọng lắm!”
“Ba mẹ không đồng ý là vì không yên tâm để em một mình ra nước ngoài. Dạo này bên Âu, bên Mỹ loạn lắm. Em cứ nghe lời, đừng nghĩ nhiều. Thật sự muốn ra ngoài chơi, khi nào anh rảnh anh sẽ đưa em đi vài tháng, ở lại một thời gian cũng được. Đi một chuyến rồi, em sẽ thấy ở ngoài với trong nước cũng chẳng khác nhau mấy.”
“Anh tư!”
“Thôi, vậy đi! Xuống nhà!”
Cố Thi Hoa trừng mắt nhìn anh, thấy anh vẫn không đổi ý, cuối cùng hậm hực “hừ” một tiếng, quay người bước ra ngoài.
Cố Trường Quân đi theo. Đến cửa, thấy em gái không để ý, anh liền lén rút chiếc khăn tay bị cô ấy nhét lại vào túi, tiện tay ném thẳng vào thùng rác.
...
Từ ngày phá lệ đi ra ngoài hôm đó, mấy ngày tiếp theo, Tiêu Mộng Hồng ngày nào cũng ra ngoài một chuyến. Theo lý mà nói, chuyện cô phá vỡ lệnh cấm, kiểu gì mẹ Lưu hoặc Chu Trung cũng sẽ báo cho Cố Trường Quân biết. Nhưng lạ thay, phía anh vẫn hoàn toàn không có phản ứng gì.
Liên tiếp mấy ngày, thấy cô cứ nhất quyết đòi ra ngoài, mẹ Lưu và Chu Trung có chút lo lắng, ban đầu còn ra sức khuyên can, nhưng chẳng mấy chốc lại chẳng buồn cản nữa, cứ để mặc cô. Chỉ là mỗi lần cô ra ngoài, Chu Trung đều kè kè theo sát một bước không rời.
Tiêu Mộng Hồng đoán chắc rằng hai người họ đã được Cố Trường Quân ngầm cho phép, nên mới để cô tự do đi lại như vậy. Dù trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng chuyện này với cô đúng là cầu còn chẳng được.
Dẫu không thể đi quá xa, nhưng so với tình trạng bị nhốt trong sân, không thể bước ra một bước lúc trước, thế này đã là tốt hơn nhiều rồi. Tuy chưa phải điều cô mong muốn nhất, nhưng cô hiểu rõ đạo lý: chẳng ai có thể ăn một lần mà no luôn, nóng vội chỉ dễ hỏng chuyện.
Dù nơi này hẻo lánh, nhưng hiện tại cô cũng chưa nghĩ đến việc quay lại nhà họ Cố hay nhà họ Tiêu. Chỉ cần ở đây có cái ăn cái mặc, lại còn được ra ngoài hít thở không khí, thì tạm thời cô cũng chẳng tính toán gì thêm.
Còn chuyện sau này, thì đợi xem tình hình rồi tính tiếp.
Từ đó trở đi, mỗi buổi trưa sau giờ cơm, Tiêu Mộng Hồng đều ra ngoài đi dạo một chút.
Dần dà, dân làng xung quanh cũng quen mặt cô. Lúc đầu, thấy cô, họ chỉ dám đứng từ xa ngó nghiêng. Về sau thấy cô tính tình hòa nhã, không có chút nào kiểu cách tiểu thư nhà giàu, thậm chí gặp mấy đứa nhỏ tò mò chạy lại gần, cô còn mỉm cười trò chuyện vài câu, lần sau còn mang ít bánh kẹo cho chúng. Nhờ thế mà dần dần, khoảng cách ban đầu cũng biến mất. Có khi gặp cô trên đường, dân làng còn dừng bước, cung kính khom lưng gọi một tiếng "Cố thiếu phu nhân".