“Dù sao hai nhà cũng là thông gia lâu năm. Đức Âm tuy có lỗi, nhưng vẫn chưa ly hôn, về mặt danh nghĩa vẫn là người nhà họ Cố chúng ta. Hai đứa cũng là vợ chồng một thời gian, trước đây con bé chăm sóc ta và mẹ con cũng rất tận tình. Con không cần tuyệt tình đến mức đó. Có chuyện gì, nhường nhịn một chút cũng được.”
Ông ngừng một lúc rồi tiếp lời:
“Ta biết con đang nghĩ đến chuyện ly hôn. Nhưng theo ta thấy, chuyện đó không ổn. Nhà họ Tiêu và nhà ta vốn có giao tình, lần này Đức Âm xảy ra chuyện, ba con bé đã nhiều lần đến gặp ta xin lỗi, lời lẽ rất chân thành. Nếu lúc này ly hôn, chẳng khác nào đánh thẳng vào mặt người ta. Sau này e rằng hai bên sẽ trở mặt, cả danh tiếng hai nhà cũng bị ảnh hưởng. Nếu Đức Âm thật lòng biết sai, chuyện này cứ cho qua, sau này đừng nhắc lại nữa.”
Trong mắt Cố Trường Quân thoáng qua một tia lạnh lùng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ lễ phép: “Vâng. Con sẽ nghe theo lời ba dạy.”
Cố Ngạn Tông gật đầu, vẻ mặt lại lộ ra chút ôn hòa: “Trường Quân, bên Hàng Giáo chắc cũng sắp xong rồi nhỉ? Lần này con nên ở Bắc Bình lâu lâu một chút.”
Ông dừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Lệnh bổ nhiệm từ Tổng lý viện chắc cũng sắp xuống. Đến lúc đó sẽ rất bận. Tình hình bây giờ cũng khá phức tạp, có vài việc, ta muốn con giúp ta một tay.”
“Con hiểu rồi.” Cố Trường Quân đáp.
...
Cố Trường Quân cùng ba từ thư phòng bước ra, thuận tiện chào hỏi hai anh rể rồi rời đi trước. Khi đến đầu cầu thang, anh nghe thấy tiếng mẹ và các chị em đang trò chuyện dưới phòng khách, thỉnh thoảng còn có tiếng cười vang lên. Anh thoáng do dự, rồi quay người đi về hướng phòng của Cố Thi Hoa.
Đến cửa, anh thấy mẹ Vương, người hầu lớn tuổi trong nhà, đang gõ cửa nhưng bên trong hoàn toàn im lặng.
Mẹ Vương thấy anh đến, đành bất lực nói: “Thiếu gia, ngũ tiểu thư không chịu mở cửa.”
Cố Trường Quân ra hiệu cho bà lui xuống. Đợi bà đi rồi, anh tự mình giơ tay gõ cửa.
“Thi Hoa, mở cửa.”
Bên trong vẫn im lìm.
“Mở ngay! Không thì anh phá cửa đấy!” Giọng anh trầm xuống.
Một lát sau, cánh cửa hé ra một khe nhỏ, lộ ra nửa khuôn mặt của Cố Thi Hoa. Đôi mắt cô đỏ hoe, rõ ràng vừa mới khóc.
“Anh đến đây làm gì?” Giọng cô vẫn còn mang theo chút tức giận.
Cố Trường Quân đẩy cửa bước vào.
“Ừ, cái tên phong kiến lạc hậu này đến xem thử em gái thế nào rồi.”
“Em không chào đón anh! Anh ra ngoài đi!”
Cô đứng chắn ngay cửa, đưa tay chỉ ra ngoài, vẫn đầy giận dữ.
Cố Trường Quân dừng lại giữa phòng, quay đầu nhìn cô em gái nhỏ hơn mình bảy tuổi.
“Sao nào? Giận anh tư thật à? Đến mức không cho anh vào phòng? Trước kia em đâu có như thế, ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau anh, anh có hất thế nào cũng không rớt được em.”
Anh nhìn cô, khóe môi mang theo nụ cười dịu dàng, giọng nói toàn là sự dỗ dành.
Cố Thi Hoa nhìn anh, cắn môi thật chặt.
“Được rồi, em nghĩ thử xem, ban nãy trước mặt bao nhiêu người, em chỉ vào mặt anh mắng một trận, giờ anh còn phải tự mình lên đây dỗ dành em, mà em còn không chịu nói chuyện với anh?”
“Anh tư!” Cố Thi Hoa bỗng nghẹn ngào, hốc mắt lại đỏ lên, nước mắt rơi lã chã: “Mẹ với mấy chị có phải đang ở dưới kia cười nhạo em không?”
Cố Trường Quân bước tới, móc từ túi áo ra một chiếc khăn tay trắng tinh, gấp vuông vức đưa cho em gái lau nước mắt. Nhưng Cố Thi Hoa liền giật phắt lấy, tự lau nước mắt xong còn cố ý xì mũi vào đó.
Cố Trường Quân nhìn cô, mặt hiện rõ vẻ nhẫn nhịn cực độ.
Cô biết rõ anh tư của mình mắc chứng sạch sẽ, bắt tay xong là phải đi rửa ngay, quay người cũng phải rửa thêm lần nữa. Vậy nên lau nước mắt xong, trong lòng vẫn còn tức, cô cố tình vo viên cái khăn tay đầy nước mắt nước mũi rồi dúi trả lại cho anh.
Cố Trường Quân đút tay vào túi quần, lắc đầu: “Em giữ lấy đi.”
“Anh chê em dơ đúng không?” Cố Thi Hoa trừng mắt.
Cố Trường Quân bất đắc dĩ, cau mày nhìn cô ép chiếc khăn tay dính đầy nước mũi nhét lại vào túi anh.
“Giờ hết giận chưa? Hết giận thì xuống nhà đi, mẹ với mấy chị vẫn đang ở dưới đó. Hôm nay là sinh nhật chị hai, khó lắm mới thấy chị vui một chút, vậy mà em lại phá cả bữa ăn. Đi với anh xuống dưới, đàng hoàng nói xin lỗi chị ấy một câu.”