Kim Phấn Mỹ Nhân

Chương 24

Trước Sau

break

“Con thật sự không chịu nổi mấy người, ai nấy đều đang giả vờ!”

Người nãy giờ vẫn im lặng là Cố Thi Hoa bỗng dưng lớn tiếng.

“Con biết tối nay là sinh nhật chị hai, con không nên phá hỏng không khí. Nhưng mà con thật sự không chịu nổi mọi người nữa rồi! Mỗi người đều đang diễn kịch!”

Cả bàn người đều nhìn về phía Cố Thi Hoa đang kích động.

“Tiểu Ngũ à, em sao thế? Ai chọc em không vui?” Mã Nguyên Hán sững người, rồi cười cười hỏi.

“Anh rể, em không sao cả! Em chỉ là muốn nói! Nhân lúc mọi người đều có mặt! Em muốn nói thật!”

“Hôm nay ban ngày em bảo tài xế chở đi Thừa Đức, em vừa mới đi thăm chị Tư về!”

Cả bàn sững sờ, Cố Trường Quân khẽ nhíu mày.

“Trước đó em còn nghĩ chị ấy về nhà mẹ đẻ. Ai ngờ thực ra là bị anh tư nhốt trong nhà cũ ở Thừa Đức. Anh tư còn không cho chị ấy ra ngoài nửa bước. Dù chị ấy từng làm sai gì đi nữa, thì cũng không đến mức bị đối xử như tội phạm. Chị ấy chỉ muốn chấm dứt cuộc hôn nhân không còn tình cảm, theo đuổi hạnh phúc của riêng mình, điều đó là sai sao? Bây giờ là thời đại nào rồi? Phụ nữ cũng có quyền tự do theo đuổi hạnh phúc. Anh tư thật khiến em thất vọng!”

Cố Thi Hoa tức đến đỏ bừng cả mặt, bỗng đứng bật dậy.

“Anh chính là tên phong kiến đội lốt hiện đại!”

Cả bàn ồ lên.

Cố Ngạn Tông cau mày. Mẹ Cố lộ rõ vẻ buồn bực.

“Tiểu Ngũ!” Cố Vân Tụ vội lên tiếng ngăn em gái lại: “Em ăn nói kiểu gì vậy? Có ai nói anh trai mình như thế không? Em càng lớn càng không biết điều rồi!”

“Tiểu Ngũ, im ngay! Trẻ con biết gì mà lắm lời!” Chị cả Cố Linh Lung cũng đứng dậy, muốn cản cô em út.

“Em không phải trẻ con! Em biết hết!” Cố Thi Hoa trừng mắt nhìn Cố Trường Quân đang ngồi đối diện, tay cầm ly rượu trống không.

“Anh từng là người em sùng bái nhất. Em tự hào vì có một người anh như anh. Nhưng giờ em hoàn toàn nhìn rõ con người anh rồi! Lạnh lùng, độc đoán! Bên ngoài khoác áo văn minh, bên trong lại là một kẻ phong kiến điển hình!”

“Chị dâu em là một người tốt như thế, tại sao lại bị dồn ép đến mức muốn ly hôn? Một nửa lỗi là do anh tạo ra! Chị ấy lấy phải người như anh, đúng là bất hạnh!”

“Thi Hoa, im miệng lại cho mẹ! Con hỗn quá rồi đấy!” Cố phu nhân giận đến mức phải đứng bật dậy.

“Mẹ, con không thể không nói. Mọi người ai cũng giống nhau. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chị dâu con sẽ bị mọi người dồn ép đến phát điên mất!”

Mã Nguyên Hán và Hà Tĩnh Vinh lộ vẻ xấu hổ, liếc nhìn Cố Trường Quân – người từ đầu đến cuối vẫn ngồi yên như không liên quan – rồi đứng dậy định kéo Cố Thi Hoa ra ngoài.

“Bang!” Một tiếng đập bàn vang lên khiến cả phòng ăn im phăng phắc.

Cố Ngạn Tông, người từ nãy vẫn im lặng rốt cuộc nổi giận: “Tất cả câm miệng cho ta! Ngồi xuống hết!”

Giọng ông đầy uy nghiêm: “Đây là tiệc sinh nhật của Trâm Anh! Mấy người định làm loạn lên à?”

Ánh mắt Cố Thi Hoa đỏ hoe, khẽ cắn môi, cúi đầu nói với Cố Trâm Anh: “Chị hai, em xin lỗi.”

Nói xong, cô ấy xoay người chạy ra ngoài. Cố Trâm Anh vội vàng đứng dậy định đuổi theo.

“Đừng quan tâm nó!” Cố Ngạn Tông quát.

Cố Trâm Anh đành dừng bước, chậm rãi quay lại chỗ ngồi.

...

Bữa tiệc vẫn tiếp tục, nhưng bầu không khí đã không còn như trước. Mọi người ngồi thêm một lúc rồi cũng nhanh chóng giải tán.

Cố Trường Quân đứng dậy, khẽ gật đầu chào ba mẹ và mấy người chị, anh rể, vừa định rời đi thì phía sau vang lên tiếng ba gọi: “Trường Quân, theo ta vào thư phòng.”

Nói rồi ông quay người bước đi.

Cố Trường Quân liếc nhìn mẹ mình, bà đang nhíu mày đầy lo lắng rồi cũng đi theo ông.

Hai người lần lượt bước vào thư phòng. Cửa vừa khép lại, Cố Ngạn Tông đã nhíu mày, vẻ mặt đầy nghiêm nghị: “Đức Âm hiện giờ bị con nhốt ở Thừa Đức? Ta cứ tưởng con bé về nhà mẹ đẻ của nó!”

Cố Trường Quân vẻ mặt thản nhiên, nhún vai: “Đúng vậy. Nhưng chỉ là chuyện nhỏ thôi. Con thấy không cần thiết phải nói với ba nên trước giờ không nhắc đến.”

“Chuyện như vậy mà gọi là nhỏ?” Cố Ngạn Tông càng thêm cau có: “Người nhà họ Tiêu có biết không? Họ không có ý kiến gì à?”

“Họ dám nói gì chứ?” Nhắc đến nhà họ Tiêu, sắc mặt Cố Trường Quân lộ rõ vẻ chán ghét.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con nói rõ cho ta!”

Cố Trường Quân ngừng lại một lát. Bị ánh mắt nghiêm khắc của ba ép nhìn thẳng, tuy không cam lòng, nhưng cuối cùng anh vẫn kể lại đơn giản chuyện mấy tháng trước, khi Tiêu Đức Âm về nhà mẹ đẻ, sau đó lén đến Thượng Hải tìm Đinh Bạch Thu rồi bị bắt về.

Nói xong, anh lạnh nhạt nhìn ba: “Ở Thừa Đức, cô ấy được ăn uống đầy đủ, có người hầu hạ. Con đã làm tròn trách nhiệm rồi. Người nhà họ Tiêu còn muốn gì nữa? Họ xứng sao?”

Cố Ngạn Tông hơi sững lại, trầm ngâm một lúc lâu rồi khẽ thở dài.

“Đức Âm là đứa con gái mà ta hiểu rõ nhất. Con bé hiền lành, hiểu chuyện, nên năm đó ta mới làm chủ hôn sự của hai đứa. Cứ nghĩ rằng sẽ là một cặp vợ chồng hạnh phúc, ai ngờ bây giờ lại thành ra thế này!”

Cố Trường Quân mặt không cảm xúc.

Cố Ngạn Tông chỉ biết lắc đầu, thở dài thêm một tiếng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc