Nhà thờ Marrow vốn là công trình cũ do nhà Thanh để lại, sau đó trải qua vài lần bị phá hoại, từng có thời gian bị bỏ hoang. Mười năm trước, sau khi Marrow được Hội Trưởng lão Mỹ cử đến Trung Quốc truyền đạo, ông đã đến nơi này. Mấy năm qua, sau vài lần trùng tu sửa chữa từng chút một, cuối cùng cũng khôi phục lại được phần nào để có thể sử dụng.
Hôm sau, khi Tiêu Mộng Hồng đến, đã có lác đác vài người dân trong thôn đưa con nhỏ đến tiêm ngừa đậu mùa. Tại nhà thờ, ngoài một bác sĩ thì vợ của Marrow cũng có mặt.
Vợ ông tên là Mary, ngoài bốn mươi tuổi, là một y tá. Hai năm trước bà cùng chồng sang Trung Quốc. Thời gian này bà luôn đảm nhiệm vị trí trợ lý cho bác sĩ. Dù đã đến Trung Quốc được hai năm, nhưng Mary vẫn chưa thể nói tiếng Trung trôi chảy. Sau khi Marrow giới thiệu hai người làm quen với nhau, Tiêu Mộng Hồng nói với ông rằng mình có thể nói tiếng Anh, nên bà Mary có thể giao tiếp với cô bằng tiếng Anh, nếu cần gì cô sẽ giúp đỡ.
Bà Mary rất vui mừng, liên tục cảm ơn cô. Bà nói dạo gần đây số người đến tiêm phòng đậu mùa ngày một đông, một mình bà vừa làm trợ lý bác sĩ vừa lo liệu mọi việc thực sự không xuể. Nếu cô đồng ý ở lại giúp một tay thì đúng là quá tốt.
Tiêu Mộng Hồng vui vẻ đồng ý.
Khoảng thời gian sau đó, mỗi ngày cô đều đến giúp đỡ. Nửa tháng sau, hoạt động tiêm phòng miễn phí kết thúc, bác sĩ cũng rời đi, nhưng mối quan hệ giữa cô và vợ chồng Marrow thì vẫn tiếp tục.
Lúc đầu, vợ chồng Marrow chỉ nghĩ Tiêu Mộng Hồng là phu nhân nhà giàu từ Bắc Bình đến vùng quê để tĩnh dưỡng. Sau đó, có thể là nghe người trong thôn kể lại, họ mới biết cô chính là thiếu phu nhân nhà họ Cố nổi tiếng ở Bắc Bình. Nảy ra ý định muốn cô gia nhập đạo, vợ chồng họ chẳng mấy ngày sau đã đến tận nơi thăm hỏi.
Tuy rằng mục đích chính của đôi vợ chồng truyền giáo này khi sang Trung Quốc là để phát triển tín đồ, nhưng họ vốn là người cởi mở và nhiệt tình. Qua quãng thời gian tiếp xúc trước đó, Tiêu Mộng Hồng không cảm thấy họ có định kiến gì với người Trung Quốc, ngược lại còn thấy họ khá dễ mến. Thấy hai người đến nhà thăm hỏi, cô cũng đón tiếp rất niềm nở.
Tuy chuyển đi của họ không đạt được mục đích, nhưng từ đó về sau, bà Mary vẫn thường xuyên đến chơi. Những câu chuyện giữa hai người cũng dần từ chủ đề truyền giáo chuyển sang những chuyện vụn vặt trong cuộc sống hàng ngày.
Tiêu Mộng Hồng sống một mình ở nơi này, muốn tìm người để trò chuyện quanh đây cũng không dễ. Tuy rằng cô luôn cố gắng tìm cách giết thời gian, nhưng dù sao cũng khó tránh khỏi cảm giác cô đơn. Còn với bà Mary – theo chồng đến vùng đất xa lạ, không nói được tiếng bản địa – thì khi gặp được Tiêu Mộng Hồng có thể nói tiếng Anh, bà liền thấy như gặp được tri kỷ. Qua lại nhiều lần, dù tuổi tác hai người cách nhau khá xa, nhưng họ lại nhanh chóng trở thành bạn bè.
Bà Mary thường xuyên rủ Tiêu Mộng Hồng ra ngoài đi dạo quanh vùng, thỉnh thoảng còn cố ý mang bánh quy do tự tay bà làm đến cho cô.
Và cứ như thế, cái Tết đầu tiên ở nơi này đã trôi qua trong những ngày cô quen biết và dần thân thiết với vợ chồng Marrow.
…
Vào ngày cuối cùng của năm, Cố Thi Hoa lại đến thăm cô, mang theo rất nhiều đồ, ngoài thức ăn và đồ dùng còn có cả một số sách mà cô từng yêu thích.
Cố Thi Hoa nói với Tiêu Mộng Hồng rằng trước khi đến đây, cô ấy đã ghé qua nhà và gặp mẹ cô – bà Tiêu. Cô ấy hỏi bà có muốn cùng đến đây không. Khi ấy, mẹ cô đã rơi nước mắt, nói rằng trong lòng luôn nhớ con gái, nhưng lại e ngại thái độ của chồng, sợ rằng không thể rời đi được. Bà đã chuẩn bị rất nhiều đồ nhờ Cố Thi Hoa mang đến cho cô, còn dặn cô hãy yên tâm sống ở đây, đừng suy nghĩ quá nhiều, cũng đừng làm gì bốc đồng. Bà hứa sẽ từ từ thuyết phục cha cô – ông Tiêu, đợi đến khi ông nguôi giận, bà sẽ tìm người nhà họ Cố bàn bạc xem có thể đón cô về lại nhà hay không.
Cố Thi Hoa lúc ấy cảm thán:
“Chị dâu à, mẹ chị thật lòng thương chị, nhưng tiếc là quá yếu đuối. Tình mẹ thương con vẫn không thắng nổi cái uy nghiêm độc đoán của chồng. Theo em thấy, đây chính là hệ quả độc hại của tư tưởng phong kiến trăm ngàn năm nay – trọng nam khinh nữ, phụ quyền, phu quyền… Thật đáng buồn biết bao!”
Cuối cùng, Cố Thi Hoa vừa nói vừa lắc đầu đầy chua xót.
Tiêu Mộng Hồng tin rằng tình cảm của mẹ cô – bà Tiêu – đối với con gái Tiêu Đức Âm là xuất phát từ tận đáy lòng. Cô vẫn còn nhớ như in những ký ức tuổi thơ – khi còn là Tiêu Đức Âm bé nhỏ – sống trong những tháng ngày yên bình và hạnh phúc bên mẹ. Nhưng cũng như lời Cố Thi Hoa nói, có lẽ bà Tiêu thực sự là người có tính cách yếu đuối, huống hồ những việc Tiêu Đức Âm từng làm, với suy nghĩ cổ hủ của thời đại ấy, xác thực là kinh hãi thế tục. Bà sợ chồng, không dám phản kháng, về tình mà nói, điều đó cũng có thể hiểu được.
Tiêu Mộng Hồng dặn Cố Thi Hoa, nếu có dịp gặp lại mẹ, hãy giúp cô nhắn rằng cô vẫn ổn, bảo bà cứ yên tâm, đừng lo nghĩ gì thêm.
Cố Thi Hoa đồng ý.