Cố Thi Hoa nhìn cô, ánh mắt chợt trở nên buồn bã.
“Chị dâu, sao chị lại nói chuyện khách sáo với em như thế? Chị giận nhà em, giận cả em luôn à? Em biết các chị gái em có lời ra tiếng vào, nhưng em thì không như vậy! Em thật lòng...”
Cô ấy nhìn thoáng qua Lưu mẹ vẫn còn đứng bên cạnh, liền kéo tay Tiêu Mộng Hồng đứng dậy, dẫn cô lên phòng ngủ tầng trên. Vào đến nơi, cô ấy lập tức đóng cửa lại rồi mới lên tiếng:
“Em ủng hộ chị ly hôn! Thời đại bây giờ khác rồi! Nếu giữa chị và anh em không còn tình cảm, thì tại sao lại không thể ly hôn? Nếu chỉ vì giữ cái gọi là danh tiếng mà ép chị phải sống giam mình ở nhà họ Cố như thế này, thì thật sự quá bất công với chị!”
Tiêu Mộng Hồng không ngờ em chồng lại có thái độ như vậy, thoáng ngẩn người, nhất thời chẳng biết nên nói gì. Do dự một chút, cô mấp máy môi:
“Cảm ơn em đã hiểu cho chị. Nhưng mà những việc chị làm trước đây quả thực không đúng.”
“Con người ai mà chẳng có lúc sai lầm!” Cố Thi Hoa kích động nói: “Chị không nên có quan hệ với cái tên họa sĩ kia, em công nhận. Nhưng anh em thì sao? Chẳng phải cũng có không ít tin đồn với mấy người phụ nữ khác à? Tại sao ai cũng chỉ trích chị, mà chẳng ai dám nói anh ấy không đúng? Là phụ nữ, chẳng lẽ bọn mình không được quyền theo đuổi hạnh phúc của chính mình à?”
Cô ấy dừng lại một chút, rồi nghiến răng nói tiếp: “Đừng nói đến chuyện ly hôn! Ngay cả chuyện em muốn đi du học, trong nhà cũng không đồng ý! Em càng nghĩ càng tức! Nghĩ tới chị lại càng thấy uất ức thay! Chị là người tài như vậy, lấy phải anh em đúng là uổng phí quá!”
Tiêu Mộng Hồng chỉ biết cười gượng, không biết phải nói gì, đành chuyển sang chuyện khác: “Gần đây anh em có ở nhà không?”
“Nửa tháng trước đã về rồi.” Cố Thi Hoa cau mày đáp: “Em nói muốn đi Mỹ du học, thế mà anh ấy cũng phản đối! Bản thân anh ấy đi rồi, tại sao lại không cho em đi?”
Tiêu Mộng Hồng khẽ “ừ” một tiếng.
Bỗng như sực nhớ ra điều gì, Cố Thi Hoa hỏi:
“Chị có phải từng học chung với Diệp Mạn Chi nhà họ Diệp không? Em nhớ trước kia hai người thân lắm. Mấy hôm gần đây cô ta cứ hay tới nhà mình thăm mẹ em, hỏi han tình hình các kiểu, còn đặc biệt hỏi về chị nữa. Nhìn cứ như rất quan tâm ấy.”
Tiêu Mộng Hồng không biết Diệp Mạn Chi là ai, nhưng nghe giọng điệu của Thi Hoa thì chắc là bạn thân hoặc người quen cũ của Tiêu Đức Âm trước kia, bèn mỉm cười gật đầu cho qua chuyện.
“Nhưng em không ưa cô ta.” Cố Thi Hoa lại hừ lạnh một tiếng: “Cả anh trai cô ta cũng vậy! Trước kia không phải anh ta từng theo đuổi chị sao?”
Tiêu Mộng Hồng vẫn chẳng biết nói gì, chỉ có thể im lặng nhìn Thi Hoa thao thao bất tuyệt.
Cố Thi Hoa lại trò chuyện thêm đôi câu với Tiêu Mộng Hồng, đến khi mẹ Lưu tới gõ cửa, nói bữa trưa đã chuẩn bị xong, mời thiếu phu nhân và ngũ tiểu thư xuống dùng cơm. Lúc này Cố Thi Hoa mới giật mình nhận ra thời gian, vội vàng bật dậy, nói mình vì lo cho chị dâu nên sáng sớm đã lấy cớ ra ngoài đi chơi với bạn, một mình từ Bắc Bình ngồi xe hơn bốn tiếng mới tới được đây, trước khi trời tối phải quay về ngay. Không kịp thời gian ăn cơm, bây giờ phải đi rồi.
Cô em chồng này lặn lội đường xa như vậy chỉ để tới thăm Tiêu Mộng Hồng, có thể thấy tình cảm giữa hai người ngày thường thực sự không tệ. Tiêu Mộng Hồng biết giữ cô ấy ở lại cũng không tiện, liền bảo mẹ Lưu chuẩn bị một phần cơm mang theo lên xe để cô ấy ăn dọc đường, rồi đích thân tiễn cô ấy ra tận xe, dặn dò tài xế chạy xe cẩn thận.
“Chị dâu! Chị nhất định không được khuất phục trước sự áp bức của anh em! Em nhất định sẽ nghĩ cách giúp chị! Lần sau em lại đến thăm!”
Cố Thi Hoa thò đầu ra khỏi cửa xe, vừa vẫy tay từ biệt vừa lớn tiếng dặn dò.
Tiêu Mộng Hồng mỉm cười gật đầu, đứng đó nhìn theo chiếc xe dần dần lăn bánh rời đi, cuối cùng biến mất ở cuối con đường.