Mẹ Lưu thấy vậy liền vội vàng chạy đến, vẻ mặt lo lắng cầu khẩn: “Thiếu phu nhân, ngài xem, ngài cũng đã ra ngoài rồi. Phía trước là làng quê, toàn những người dân thô lậu không được dạy dỗ đàng hoàng, lỡ va quệt vào ngài thì tôi gánh không nổi. Hay là ngài quay về trước đi?”
Tiêu Mộng Hồng đã đi một mạch gần bảy tám dặm, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm, bao nhiêu bực dọc cũng theo đó mà tan biến. Tuy rằng cô không hề muốn quay lại căn phòng đó, nhưng đã phá được lệnh cấm của Cố Trường Quân để bước chân ra ngoài, coi như mục đích đạt được. Không muốn làm khó thêm mẹ Lưu và Chu Trung, cô gật đầu, xoay người quay lại.
Mẹ Lưu thở phào nhẹ nhõm, nhìn Chu Trung ra hiệu rồi cũng nhanh chân đi theo.
Vì cũng chẳng có việc gì gấp, Tiêu Mộng Hồng cứ thế chậm rãi quay về. Khi gần tới nhà, đã gần trưa, từ xa cô nhìn thấy trước cổng có đỗ một chiếc xe ô tô.
Từ ngày chuyển đến đây, đây là lần đầu tiên có người tới.
Là Cố Trường Quân sao?
Nếu là anh thì tốt quá. Tiêu Mộng Hồng đang định tìm anh.
Thực ra, sáng nay bất chấp sự ngăn cản của Lưu mẹ và Chu Trung mà nhất quyết ra ngoài, mục đích của cô chính là buộc anh phải lộ diện, rồi từ đó có thể nói chuyện trực tiếp một lần nữa.
Mấy tháng trước, lần đầu cô gặp Cố Trường Quân là khi vừa mới bị đưa đến đây. Lúc đó, cô vẫn còn ngơ ngác, tinh thần hoảng loạn, hầu như không có chút ý thức nào, bị anh giam lại mà không hề có sức phản kháng.
Nhưng cô không thể bị người đàn ông này cầm tù cả đời được.
Lần này gặp lại, tình thế chắc chắn sẽ khác.
Ít nhất, cô đã chuẩn bị sẵn sàng.
...
So với dáng vẻ bình thản của Tiêu Mộng Hồng, mẹ Lưu và Chu Trung khi thấy chiếc ô tô dừng trước cổng liền căng thẳng hẳn lên. Đó là xe của nhà họ Cố.
Mẹ Lưu vội vã thúc giục Tiêu Mộng Hồng bước nhanh hơn. Vừa tới cửa, bà đã như bay vào trong nhà. Một lúc sau quay trở ra, gương mặt đã giãn ra nhẹ nhõm, phấn khởi báo tin với Tiêu Mộng Hồng khi cô vừa bước xuống cầu thang:
“Thiếu phu nhân, ngũ tiểu thư đến thăm cô đấy ạ!”
Cố Trường Quân là con trai thứ tư trong nhà họ Cố. Trên anh còn ba chị gái và một em gái út.
Chị cả là Cố Linh Lung, chồng chị ấy hiện là Thứ trưởng Bộ Giao thông – Mã Nguyên Hán.
Chị hai là Cố Trâm Anh, mười năm trước kết hôn với một gia đình môn đăng hộ đối. Đáng tiếc, chị ấy bạc mệnh, mới cưới chưa đầy một năm thì chồng mất vì bệnh, không kịp để lại con cái. Mấy năm nay, nhà họ Cố đón chị về sống cùng, chị ấy vẫn ở góa từ đó đến nay.
Chị ba là Cố Vân Tụ, chồng hiện giữ vị trí quan trọng trong Ngân hàng Trung ương.
Ngũ tiểu thư trong lời mẹ Lưu chính là em gái út của Cố Trường Quân, tên là Cố Thi Hoa. Năm nay mới mười tám tuổi, là con gái cưng được ba mẹ sinh muộn, ở nhà rất được nuông chiều.
Tiêu Mộng Hồng hơi khựng lại. Cô ngẩng đầu nhìn sang, thấy trước cửa là một cô gái trẻ trung rạng rỡ.
Khuôn mặt cô gái ấy có nét giống Cố Trường Quân - đường nét thanh tú, đôi mắt sáng rực. Tóc thắt bím đúng kiểu con gái chưa chồng đang thịnh hành, mặc váy ngắn bằng vải xa tanh màu nhạt theo kiểu Trung Hoa, khoác ngoài là chiếc áo choàng lông thời thượng dài quá gối, tay đeo găng da đen. Cô ấy vừa tháo găng tay, vừa cau mày ngắm nghía phòng khách. Bất chợt quay đầu thấy Tiêu Mộng Hồng đang đứng ở bậc thang, liền lập tức nở nụ cười rạng rỡ, tung tăng chạy tới như cơn gió xuân.
“Chị dâu! Em tới thăm chị đây!”
Vừa nói, cô ấy đã xuống tới bậc thang, nắm chặt lấy cánh tay Tiêu Mộng Hồng.
Tiêu Mộng Hồng đoán ra đây chính là em chồng mình – em gái của Cố Trường Quân. Dù hơi bất ngờ nhưng cô vẫn mỉm cười, gật đầu chào: “Chào em, Thi Hoa.”
Cô bị Thi Hoa kéo vào trong nhà, cả hai cùng ngồi xuống ghế. Mẹ Lưu bưng trà lên, Thi Hoa vừa nhíu mày vừa nói:
“Chị dâu! Mấy hôm trước em lén nghe mẹ với chị ba nói chuyện, mới biết chị bị nhốt ở đây! Anh em thật là quá đáng! Sao lại đối xử với chị như vậy chứ! Nơi này vừa cũ vừa ẩm thấp, sao chị có thể sống nổi?”
Tiêu Mộng Hồng cười nhạt: “Chị vẫn ổn. Cảm ơn em đã quan tâm.”