Kim Phấn Mỹ Nhân

Chương 19

Trước Sau

break

Tiêu Mộng Hồng trở về phòng khoác thêm một chiếc áo choàng mỏng, rồi xuống lầu bước ra sân. Mẹ Lưu vội vàng buông việc trong tay, lật đật đi theo sau.

Người được Cố Trường Quân cử tới canh chừng Tiêu Mộng Hồng tên là Chu Trung. Trước đây anh ta từng là sĩ quan, nhưng vì đắc tội với một người có chút thế lực nên suýt nữa bị bắn chết. May mà cậu ruột của anh ta làm tài xế cho Cố Trường Quân, liền cầu xin cậu chủ ra tay giúp đỡ. Cố Trường Quân đứng ra bảo vệ Chu Trung, còn anh ta thì một lòng trung thành với anh.

Lúc này thấy Tiêu Mộng Hồng bước ra, ban đầu Chu Trung còn nghĩ cô chỉ như mọi khi, ra sân đi dạo mấy vòng rồi lại quay về. Không ngờ cô lại đi thẳng về phía cổng lớn, anh ta lập tức bước lên chặn lại, nghiêm giọng nói: “Thiếu phu nhân, cô không thể ra ngoài.”

Tiêu Mộng Hồng mỉm cười dịu dàng: “Chu Trung, tôi chỉ ra ngoài đi dạo một chút quanh đây thôi, dạo xong sẽ về ngay.”

“Xin lỗi, thiếu phu nhân. Thiếu gia đã dặn, tuyệt đối không để cô ra khỏi cổng.”

Cô vẫn giữ nụ cười trên môi: “Cố Trường Quân nói vậy, chẳng qua là sợ tôi đi rồi không quay lại. Mẹ Lưu sẽ đi cùng tôi, nếu anh vẫn chưa yên tâm thì cứ đi theo cũng được mà.”

Hôm đó, Chu Trung cũng có mặt trên tàu, lờ mờ hiểu được phần nào sự việc trước đó. Lúc mới nhận nhiệm vụ, anh ta lo thiếu phu nhân sẽ làm ầm lên hoặc tìm cách tự tử, đến lúc đó sẽ khó ăn nói với thiếu gia. Nhưng không ngờ cô lại rất yên lặng. Mới đầu còn chỉnh sửa lại sân vườn, sau này lại thấy cô thường ngồi ở góc phòng, cầm sổ viết viết vẽ vẽ suốt mấy tiếng liền. Tuy không rõ cô đang làm gì, nhưng chí ít không có gì bất thường khiến anh ta dần yên tâm hơn. Những lúc cô gặp anh ta trong sân, thái độ cũng rất hòa nhã, chưa bao giờ xem anh ta là kẻ thù.

Lâu dần, trong lòng Chu Trung bắt đầu nảy sinh chút thiện cảm. Cảm thấy cô gái này vừa xinh đẹp lại có học thức, nghe nói trước kia còn là một tài nữ. Nếu như không xảy ra chuyện đó, cùng thiếu gia sống yên ổn bên nhau thì tốt biết mấy.

Hôm đó, Cố Trường Quân trước khi rời đi đã giao cho Chu Trung một mệnh lệnh nghiêm khắc: “Nếu Tiêu Mộng Hồng cố tình bước ra khỏi cổng, thì không cần khách khí với cô.”

Nhưng đến lúc thực sự đối mặt, Chu Trung lại không làm được điều đó. Nghe cô nói vậy, anh ta lộ rõ vẻ khó xử: “Thiếu phu nhân, thật sự xin lỗi. Không phải tôi không tin cô, chỉ là thiếu gia...”

“Chu Trung, hôm nay tôi nhất định phải ra ngoài!” Tiêu Mộng Hồng đột nhiên sầm mặt, tự tay đưa lên mở cánh cổng sắt.

“Thiếu phu nhân! Cô không thể như vậy!” Chu Trung bước một bước dài, muốn ngăn bàn tay cô đang đặt trên chốt cửa. Nhưng khi vừa nhìn thấy bàn tay trắng trẻo mềm mại kia, anh ta không kìm được mà khựng lại, không dám vươn tay ra nữa, chỉ đành đứng trơ mắt nhìn cô mở cửa đi ra ngoài.

Anh ta gọi với theo: “Thiếu phu nhân!”

“Tôi đi dạo một lát rồi sẽ về.” Tiêu Mộng Hồng quay đầu mỉm cười với anh ta: “Có vấn đề gì, cậu cứ nói là tôi nhất quyết muốn ra ngoài, bảo Cố Trường Quân tự đến mà hỏi tôi!”

Chu Trung sững người đứng tại chỗ, nhìn cô càng lúc càng đi xa, cuối cùng cũng chỉ còn cách lặng lẽ đi theo sau.

...

Lúc này đang là giữa mùa đông. Không khí bên ngoài cổng cũng lạnh lẽo chẳng kém bên trong. Cái lạnh khô khốc len lỏi trong gió.

Thế nhưng, Tiêu Mộng Hồng lại cảm thấy không khí xung quanh thật trong lành. Cô hít sâu một hơi, cả người như bừng tỉnh, tinh thần khoan khoái dễ chịu.

Mẹ Lưu lặng lẽ đi bên cạnh cô. Ngay phía sau, Chu Trung vẫn mang nét mặt căng thẳng, theo sát từng bước.

Cùng với hai người bên cạnh, Tiêu Mộng Hồng cứ thế men theo lối nhỏ bên ngoài cổng sắt, chậm rãi tản bộ.

Hai bên đường là ruộng đồng, đi xa hơn chút nữa thì đến vùng đồi núi. Bây giờ là cuối đông, đồng ruộng đã trơ trụi, chỉ còn lại vài gốc rạ mục nát. Thỉnh thoảng có vài con chim nhỏ nhảy nhót giữa bùn đất, mổ tìm những hạt ngũ cốc sót lại trong đám rơm rạ.

Mùa hè nơi này chắc là nơi tránh nóng rất lý tưởng. Nhưng giờ đây, phong cảnh xung quanh chẳng có gì đáng xem, vậy mà Tiêu Mộng Hồng vẫn tỏ ra rất hứng thú, cứ một mạch đi đến tận thôn trang. Ở đầu thôn có một khoảng đất trống, đoán chừng chính là chợ phiên. Lúc này lác đác có vài người đang đi lại mua bán ở đó.

Dân làng trong thôn có người định kỳ mang rau, gạo, mì đến giao cho nhà cũ của Cố gia. Có người từ xa nhìn thấy bóng dáng Tiêu Mộng Hồng bên ngoài cổng sắt, liền nhận ra. Vì thường xuyên lui tới nên dân làng đều biết, gần đây trong tòa nhà cũ vốn đã nhiều năm bỏ không của Cố gia, có một vị thiếu phu nhân dọn đến ở. Nghe nói là do sức khỏe yếu nên về đây tĩnh dưỡng, ai nấy đều lấy làm tò mò. Chỉ là thiếu phu nhân này trước giờ luôn ru rú trong nhà, chưa từng ai thấy mặt.

Bây giờ bỗng thấy một cô gái trẻ lạ mặt, dáng vẻ quý phái, ăn mặc sang trọng, đi đến cùng một bà lão bên cạnh, họ liền đoán cô gái xinh đẹp kia chắc chính là thiếu phu nhân Cố gia, ai nấy đều ngừng tay nhìn theo.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc