Trước giờ Tiêu Mộng Hồng luôn nhịn, luôn nhún nhường. Nhưng không hiểu sao, khoảnh khắc đó, cô bất chợt giận đến mức toàn thân run lên, không thể kìm nén nữa.
Cô đứng bật dậy khỏi mặt đất, lạnh lùng nói:
“Từ giờ, bà nói chuyện cho cẩn thận một chút! Dù tôi bị đưa tới nơi này, cũng không đến lượt bà mở miệng hỗn láo với tôi! Nếu tôi không nghe nhầm, thì bà vẫn đang gọi tôi là thiếu phu nhân đấy chứ?”
Suốt hai ba tháng nay, đây là lần đầu tiên mẹ Lưu thấy Tiêu Mộng Hồng nổi giận như thế, nhất thời ngớ người, mặt đỏ lên, ấp úng nói: “Cô... cô có ý gì? Tôi làm gì sai nào? Cô nói chuyện kiểu gì vậy?”
Tiêu Mộng Hồng bật cười lạnh.
“Mẹ Lưu, chuyện giữa tôi và Cố Trường Quân là việc riêng của vợ chồng chúng tôi, không đến lượt một người làm như bà xen vào. Nếu bà bị điều tới nơi này, ở Cố gia còn có bao nhiêu thể diện chứ? Tôi tin, bà cũng chẳng muốn bị giam cả đời ở cái chốn này đâu. Bây giờ tôi với bà chẳng khác nào hai con châu chấu bị buộc trên cùng một sợi dây. Tôi sống tốt lên, thì bà mới có ngày rời khỏi đây mà ngẩng mặt với đời. Bà lớn tuổi rồi, lẽ nào đạo lý đơn giản như thế cũng không hiểu?”
Sắc mặt mẹ Lưu khi đỏ khi trắng, đứng sững tại chỗ, không nói được một lời.
Tiêu Mộng Hồng thấy bà ta im lặng, cũng mặc kệ, tự mình vịn cầu thang chậm rãi đi lên. Về đến phòng ngủ, cô lấy một chiếc khăn tay sạch sẽ, quấn tạm quanh đầu gối bị trầy xước, rồi nhìn chằm chằm vào gương.
Gương mặt trong gương từng là của Tiêu Đức Âm, một đại mỹ nhân kiêu kỳ nổi bật. Nhưng lúc này, gương mặt phản chiếu lại chỉ là một người phụ nữ đầu tóc rối bù, mặt mũi sưng húp, ánh mắt vô hồn, chẳng còn chút phong thái nào của ngày xưa.
Tiêu Mộng Hồng nhìn chăm chú vào gương một lúc lâu, trong lòng dâng lên cảm giác rùng mình.
Mới mấy tháng thôi, cô đã thành ra thế này. Nếu cứ tiếp tục bị giam lỏng thế này thêm vài năm nữa, thậm chí mười năm, cô còn có thể biến thành cái gì?
...
Sáng hôm sau, cô rời giường với một tâm thế khác hẳn những ngày trước. Sau khi rửa mặt, cô ngồi trước bàn trang điểm, bắt đầu chải tóc và thoa nhẹ chút phấn lên má.
Ngay ngày đầu tiên cô bị đưa đến nơi này, quần áo bốn mùa và đồ dùng cá nhân từ Cố gia cũng đã được mang đến. Đồ trang điểm dĩ nhiên đầy đủ cả.
Tiêu Mộng Hồng không khéo tay để búi tóc cầu kỳ, nên chỉ đơn giản cột tóc thành búi gọn sau đầu, cài thêm chiếc trâm để cố định. Cô phủ nhẹ lớp phấn mỏng lên má, soi gương thấy gương mặt có sức sống hơn nhiều, bèn thay đồ chỉnh tề rồi xuống nhà ăn sáng.
Mẹ Lưu đã lâu không thấy cô xuất hiện trong dáng vẻ tỉnh táo, tinh tươm như vậy, liền sững người trong chốc lát. Sau đó có phần lúng túng nói:
“Thiếu phu nhân, cháo đã nấu xong rồi. Có cả dưa chua loại cô hay ăn. Tạm thời dùng tạm bữa này nhé, lát nữa tôi sẽ đi mua thêm ít đồ ăn khác.”
Ở đầu thôn có một cái chợ nhỏ, là nơi người trong vùng tụ họp mỗi khi có phiên chợ, có kịch hát dân gian hay cần mua bán gì đều tụ về đó. Mỗi sáng, cũng có người mang đồ ăn còn dư trong nhà ra đây bán. Từ khi bị đưa đến đây, phần lớn đồ ăn hàng ngày ngoài số ít được người trong thôn mang đến theo định kỳ, còn lại đều là mua từ cái chợ này.
Tiêu Mộng Hồng khẽ mỉm cười: “Tôi đi với bà nhé”.
Mẹ Lưu hơi ngạc nhiên, trên mặt thoáng hiện vẻ khó xử: “Thiếu phu nhân, hay là để tôi đi một mình thì hơn."
“Là Cố Trường Quân không muốn tôi ra khỏi nhà, nên bà cũng không dám đưa tôi đi phải không?" Tiêu Mộng Hồng lạnh lùng ngắt lời bà ta: “Bà đi nói với anh ta, chỉ cần tôi vẫn còn là thiếu phu nhân nhà họ Cố, thì anh ta không có quyền nhốt tôi ở chỗ này!”
“Thiếu phu nhân, cho dù tôi không ngăn cô, thì bên ngoài vẫn còn vệ sĩ do thiếu gia phái tới canh chừng mà."
“Tôi sẽ nói chuyện trực tiếp với người của anh ta”
Giọng cô dứt khoát, không cho ai phản đối. Mẹ Lưu nghe ra sự cứng rắn trong lời nói, lại nhớ đến cảnh hôm qua khi cô ngã xuống đất rồi vùng dậy đầy quyết liệt, liền không dám cãi lời thêm nữa. Trong lòng lo lắng nghĩ: từ hôm qua sau cú ngã đó, thiếu phu nhân hình như có gì đó thay đổi rồi. Thôi thì cứ nhanh chóng báo cho thiếu gia biết tình hình, lỡ có chuyện gì xảy ra, bà cũng khỏi phải gánh trách nhiệm.