Kim Phấn Mỹ Nhân

Chương 17

Trước Sau

break

Sáng hôm sau, tàu đến ga Bắc Bình. Cố Trường Quân xuất hiện, đưa Tiêu Mộng Hồng xuống tàu. Sau khi rời khỏi ga, anh trực tiếp đưa cô lên một chiếc xe hơi đã chờ sẵn ở đó từ trước.

Anh không lên xe cùng cô.

Ngoài tài xế, người đi cùng cô còn có gã vệ sĩ họ Chu đã canh trước phòng riêng tối qua.

Gọi là vệ sĩ thì nghe có vẻ tốt đẹp, chứ thật ra anh ta chỉ là người được giao nhiệm vụ giám sát và trông chừng cô mà thôi.

“Anh định đưa tôi đi đâu?” Thấy tình hình không giống như đang đưa mình về nhà họ Cố, lúc xe bắt đầu chuyển bánh, Tiêu Mộng Hồng không kìm được, trừng mắt nhìn Cố Trường Quân ngoài cửa xe và hỏi.

“Đến nơi rồi cô sẽ biết.” Anh lạnh lùng đáp, rồi quay người rời đi.

...

Chiếc xe chạy ra khỏi Bắc Bình, hướng về phía đông bắc mà đi mãi. Đến chiều tối thì dừng lại. Tiêu Mộng Hồng cuối cùng cũng biết được nơi mình sẽ đến. Đó là Thừa Đức.

Ở khu vực sơn trang tránh nóng gần chân núi, Cố gia có một căn biệt thự hai tầng kiểu Trung Hoa độc lập. Căn nhà này từng là nơi lão gia nhà họ Cố lui về an dưỡng lúc còn sống. Sau khi ông qua đời, nơi này gần như bỏ hoang. Vị trí biệt lập, cách ngôi làng gần nhất, làng Trang, cũng phải bảy, tám dặm. Giờ càng hoang tàn hơn, cỏ dại mọc đầy sân. Vừa đẩy cánh cổng sắt rỉ sét bước vào, cỏ còn xào xạc, khiến vài con chồn hoảng sợ chạy vụt đi.

Tiêu Mộng Hồng cứ như vậy bị giam giữ trong chính căn biệt thự hoang vu này.

Ngoài cô và tên họ Chu, còn có một người phụ nữ gọi là mẹ Lưu.

Mẹ Lưu được phái đến để hầu hạ sinh hoạt hàng ngày, nấu ăn, giặt giũ. Nhưng rõ ràng, nhiệm vụ quan trọng hơn của bà ta là giám sát cô suốt 24 giờ.

Thái độ của bà ta với Tiêu Mộng Hồng tuy không đến mức cay nghiệt, nhưng cũng lạnh lùng và vô cảm. Dù ở trong phòng, cô cũng luôn có cảm giác bị cặp mắt của bà ấy theo dõi từ sau lưng.

Không gian duy nhất mà Tiêu Mộng Hồng được phép đi lại là căn biệt thự hai tầng và khu sân nhỏ phía trước.

Tên vệ sĩ họ Chu và mẹ Lưu luôn theo sát cô, không để cô bước ra khỏi cánh cổng lớn một bước.

...

Tiêu Mộng Hồng cứ như thế bị nhốt trong căn nhà cũ kỹ ấy, suốt ngày không bước ra khỏi cửa. Không có tin tức từ bên ngoài, không có ai để trò chuyện, càng chẳng có ai đến tìm cô. Mỗi ngày ngoài việc ăn với ngủ, cô như một hồn ma vật vờ, lang thang giữa bầu không khí ẩm mốc trong ngôi nhà cũ, không biết bản thân còn có thể làm gì khác.

Cô có cảm giác mình đã hoàn toàn bị lãng quên trong bức tường gạch mục nát này.

Ngay từ ngày đầu tiên Cố Trường Quân đưa cô đến đây, anh dường như đã không có ý định để cô rời đi nữa.

Ý định của anh, rất có thể là muốn nhốt cô lại cả đời.

Mà nhà mẹ đẻ Tiêu gia hình như cũng đã quên mất, vẫn còn một người con gái như cô tồn tại trên đời.

Một tháng trôi qua, Tiêu Mộng Hồng cảm thấy mình sắp phát điên.

Lúc mới đến, cô vẫn còn giữ nếp sinh hoạt tương đối đều đặn: sáng dậy thay đồ, chải tóc, ăn sáng. Để giết thời gian, trong ánh mắt lạnh lùng thờ ơ của mẹ Lưu, cô tự tay dọn dẹp đám cỏ dại mọc đầy trong sân, cứu sống gốc tường vi suýt bị vùi lấp dưới đám cỏ um tùm nơi góc tường. Sau đó, cô bắt đầu chú ý đến kiến trúc của căn biệt thự hai tầng kiểu Trung Hoa này.

Dù hiện giờ đã cũ kỹ và xuống cấp, nhưng từ dàn khung và những chi tiết trang trí độc đáo, cô vẫn có thể hình dung được phong thái của nó thuở trước. Cô bắt đầu nghiên cứu mái hiên, sống mái, tỉ mỉ phác họa lại từng hoa văn tinh xảo của các đấu củng, từng viên ngói lưu ly có hoa văn khác biệt.

Thế nhưng đến khi tất cả những gì có thể nghiên cứu đều đã nghiên cứu, những gì có thể vẽ cũng đã vẽ xong, cô không còn tìm ra việc gì để giết thời gian nữa. Tiêu Mộng Hồng rơi vào một trạng thái hoàn toàn suy sụp.

Trước đây, có những lúc vì áp lực học hành, công việc mà cô rơi vào trạng thái căng thẳng và lo âu. Khi đó, cô từng mơ rằng một ngày nào đó, sau khi thực hiện được ước mơ nghề nghiệp, tích góp đủ tiền, mình có thể nghỉ hưu, không làm gì cả, mỗi ngày chỉ cần ăn với ngủ là được.

Hiện giờ, giấc mơ ấy đã thành hiện thực, nhưng lại khiến cô sắp sụp đổ.

Giờ đây, mỗi sáng thức dậy, cô chẳng buồn chải tóc, cũng không muốn rửa mặt, ngồi xuống là ngẩn người suốt nửa tiếng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Cuộc sống cứ thế trôi thêm nửa tháng nữa, cho đến một hôm, cô vô tình trượt chân ngã trên cầu thang, lăn vài bậc rồi đập đầu gối xuống, bật máu, đau thấu xương.

Mẹ Lưu nghe tiếng chạy đến, thấy cô ngồi đó ôm đầu gối, không nhúc nhích, liền khoanh tay đứng dựa vào lan can, bên môi còn mang theo vẻ chế nhạo:

“Ấy chà, thiếu phu nhân, sao lại bất cẩn thế này? Té gãy cổ thì khổ đấy, chuyện lớn chứ chẳng chơi đâu!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc