Kim Phấn Mỹ Nhân

Chương 16

Trước Sau

break

Tiêu Mộng Hồng nhìn chằm chằm khẩu súng lục vừa bị anh đập mạnh xuống bàn. Nòng súng đen ngòm, lạnh lẽo, đang chĩa thẳng về phía cô.

Trong lòng cô rất rõ, câu nói cuối cùng vừa rồi của Cố Trường Quân, không phải là lời dọa dẫm. Mà đó chính là suy nghĩ thật sự của anh lúc này.

Anh đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn.

Có lẽ với Cố gia bây giờ, giữ lại một người con dâu cứng đầu chẳng chịu quay đầu như cô, chưa biết lúc nào lại gây ra thêm rắc rối, chi bằng để cô chết quách đi còn hơn. Tuy cái chết của cô chắc chắn sẽ khiến người ta nghi ngờ, nhưng Cố gia có thừa khả năng xoay chuyển tình thế, tìm ra cái cớ để giải thích hợp lý với dư luận. Tiêu gia cũng chẳng dám làm lớn chuyện, thậm chí còn có thể phối hợp để che giấu sự thật. Đợi sóng yên biển lặng, chuyện này sẽ nhanh chóng rơi vào im lặng.

Chết là Tiêu Đức Âm. Còn Cố gia thì chẳng mất gì, ngược lại còn giải quyết được một mối phiền phức.

...

Tiêu Mộng Hồng khẽ thở ra, chậm rãi ngồi thẳng dậy, giơ tay nhẹ nhàng đẩy khẩu súng về phía anh.

“Tôi không muốn chết.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói rõ ràng và bình tĩnh.

Cố Trường Quân nhìn chằm chằm cô.

“Không những tôi không muốn chết, mà giờ tôi còn muốn sống thật tốt.” Cô tiếp tục: “Cố Trường Quân, tôi vẫn muốn ly hôn, ý định đó chưa từng thay đổi. Nhưng vừa rồi tôi đã hiểu, bây giờ không phải là lúc thích hợp để nói đến chuyện đó.”

“Anh yên tâm. Ít nhất hiện tại, tôi sẽ không nhắc lại chuyện ly hôn nữa. Tôi cũng sẽ không tự sát, cũng không làm ra bất kỳ hành động nào khiến Cố gia phải khó xử hay lo sợ. Tất cả những chuyện có thể gây bất lợi cho Cố gia, tôi sẽ không làm.”

Cố Trường Quân hơi nheo mắt lại, ánh nhìn trở nên sâu không lường được.

Tiêu Mộng Hồng nhìn thấy trong ánh mắt anh ánh lên sự nghi ngờ và cảnh giác.

“Tôi biết anh không tin tôi. Có lẽ bây giờ anh đang nghĩ, tôi chỉ đang nói dối, đang cố lấy lòng tin hay sự cảm thông của anh để chuẩn bị cho một hành động nào đó lớn hơn.” Cô khẽ cười: “Cố Trường Quân, tôi hiểu suy nghĩ của anh. Nhưng từng lời tôi vừa nói, đều là thật lòng. Anh cũng thấy rồi đó, Đinh Bạch Thu vốn không phải người đàn ông đáng để trao cả đời. Tôi từng từ bỏ tất cả để theo đuổi cái gọi là tình yêu, nhưng giờ nhìn lại, chỉ là một giấc mộng hão huyền. Đổi lại, tôi chẳng có gì ngoài vết thương và nước mắt. Tôi thật sự thấy mệt rồi.”

Cố Trường Quân nhìn cô một lúc, cuối cùng thu lại khẩu súng, xoay người rời đi.

“Cố Trường Quân, anh vẫn chưa trả lời tôi!” Tiêu Mộng Hồng gọi theo khi thấy anh rời đi mà không nói gì.

Anh dừng chân, ngoảnh đầu lại.

“Tiêu Đức Âm, dù những lời cô vừa nói là thật hay giả, tôi cũng không hứng thú. Tối nay cứ ở lại đây, mai sẽ có người đưa cô đến chỗ cần đến. Sau này, cô tự lo lấy thân!”

Nói rồi anh đẩy cửa phòng bước ra, cánh cửa lập tức khép lại sau lưng anh.

...

Trong phòng chỉ còn lại một mình Tiêu Mộng Hồng và một vệ sĩ đứng ngoài cửa.

Sau đó, dù là Cố Trường Quân hay Tiêu Thành Lân cũng không ai quay lại nữa.

Đêm dần buông xuống. Tiêu Mộng Hồng cảm thấy hơi lạnh, cô đóng lại cửa sổ, kéo rèm lên.

Cả người như vừa trải qua một trận chiến dữ dội, sự mệt mỏi trào lên nhấn chìm lấy cô.

Tiêu Mộng Hồng tắt đèn nằm xuống, giữa tiếng bánh xe tàu lửa nghiến lên đường ray đều đặn bên tai, cô từ từ nhắm mắt lại.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc