Trước đây thân thể Tiêu Đức Âm thế nào, cô không rõ lắm. Nhưng gần đây rõ ràng sức khỏe không hề tốt. Ít nhất, từ lúc cô tỉnh dậy và phát hiện mình đã trở thành Tiêu Đức Âm, ngoài cơn đau đầu ra, cô luôn cảm thấy trên người không có đủ sức để chống chọi. Bị Tiêu Thành Lân đưa đi từ chỗ trọ tạm thời đến nơi đầy mùi máu tanh này, rồi đột nhiên ngất xỉu, thật ra từ đầu đến cuối cô chỉ đang cố gắng gượng mà thôi.
Tiêu Mộng Hồng đưa tay lên, lặng lẽ lau những giọt nước đang chảy trên mặt mình.
Cố Trường Quân nhìn cô một cái.
“À, xin lỗi. Anh biết em bây giờ chắc đang rất khó chịu. Là chồng, lẽ ra anh nên quan tâm em nhiều hơn một chút. Phụ nữ các em chẳng phải rất thích cái kiểu dịu dàng đó sao?”
Trên mặt Cố Trường Quân bỗng hiện lên một nụ cười, lại một lần nữa bước về phía cô, cúi người xuống, đưa hai tay ra như muốn đỡ cô dậy khỏi sàn.
Tiêu Mộng Hồng cố nén sự chán ghét và chút đề phòng trào lên trong lòng, tránh khỏi bàn tay đưa đến, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh:
“Anh đừng có giả vờ quan tâm nữa. Nói đi, tiếp theo anh tính làm gì tôi?” Đây mới là điều cô quan tâm nhất lúc này.
Cố Trường Quân nheo mắt, chậm rãi đứng thẳng dậy, cúi đầu nhìn cô, trên mặt lộ ra một vẻ khó đoán.
Bên ngoài khoang xe bỗng vang lên tiếng bước chân gấp gáp, theo sau là giọng nói của Tiêu Thành Lân vọng vào.
“Trường Quân!”
Ngay sau đó, anh ta đẩy cửa khoang vốn không khóa, rồi bước nhanh vào, mặt còn mang theo vẻ hớn hở.
“Trường Quân!” Tiêu Thành Lân liếc nhanh về phía em gái mình đang ngồi dưới đất, rồi vội đến đứng cạnh Cố Trường Quân, hạ giọng nói: "Vừa rồi cái tên họ Đinh tỉnh lại, van xin tôi tha cho hắn, còn nói hắn với Đức Âm thật ra chưa từng có gì cả! Nó chỉ là hồ đồ nhất thời thôi, chứ đến mức đó thì chưa. Tôi nghĩ chuyện này cũng coi như là một tin tốt, nên vội chạy tới nói cho chú biết trước!”
“Đức Âm! Em còn ngồi đó ngơ ngẩn làm gì?”
Anh ta như chẳng nhìn thấy bộ dạng chật vật của Tiêu Đức Âm lúc này, quay đầu lại giục cô.
“Nếu em và cái tên họ Đinh đó thật sự trong sạch, sao em không nói với Trường Quân? Sao để cậu ấy hiểu lầm suốt vậy? Giờ chính miệng hắn cũng thừa nhận rồi còn gì! Mau lên! Nhân cơ hội này giải thích rõ mọi chuyện đi!”
Tiêu Mộng Hồng vẫn im lặng.
Thấy cô không nhân cơ hội phủi sạch mối quan hệ với Đinh Bạch Thu, Tiêu Thành Lân trong lòng bực bội, cố nén xuống rồi lại vội vàng quay sang nói với Cố Trường Quân:
“Trường Quân, tôi đảm bảo lời hắn nói là thật! Dù gì cũng không dám bịa chuyện kiểu này. Hắn vẫn còn sống, nếu chú không tin thì đích thân qua hỏi đi.”
Từ lúc Tiêu Thành Lân bước vào và bắt đầu nói những lời đó, sắc mặt Cố Trường Quân đã trở nên khó coi, giờ đây lại càng tối sầm lại, như phủ đầy mây giông.
“Cút đi!” Cố Trường Quân bất ngờ cắt ngang lời Tiêu Thành Lân, giọng lạnh băng thốt ra.
Tiêu Thành Lân sững người.
“Trường Quân! Đây rõ ràng là chuyện tốt mà, sao chú lại...”
“Tiêu Thành Lân, anh mẹ nó cút ra ngoài ngay cho tôi! Đừng để tôi phải nói lần thứ ba!”
Tiêu Thành Lân hoàn toàn sững sờ, mặt khi đỏ bừng, khi tái nhợt.
“Được rồi, được rồi. Xem như Tiêu Thành Lân tôi xui xẻo, không nên xen vào.”
Anh ta ngập ngừng một chút rồi quay phắt người, vội vã rời đi.
...
Sau khi Tiêu Thành Lân đi rồi, cơn giận vừa bùng lên của Cố Trường Quân vẫn chưa nguôi. Anh quay đi, sải bước tới bàn, rút từ góc bàn ra một hộp xì gà, lấy một điếu ra, vừa châm lửa thì bỗng nhiên bẻ gãy đôi điếu thuốc trong tay, rồi giận dữ ném mạnh chiếc bật lửa bằng kim loại sản xuất từ Mỹ vào góc tường.
Chiếc bật lửa vốn rất chắc chắn bị ném mạnh đến mức vỏ và nắp tách rời ra làm hai mảnh.
Một mảnh bật lửa bằng kim loại bật lên, văng thẳng đến bên cạnh Tiêu Mộng Hồng.
Tiêu Mộng Hồng không ngờ anh lại đột nhiên nổi giận như thế, giật mình kinh hãi. Khi thấy anh đột ngột quay người, bước nhanh về phía mình, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh túm dậy khỏi sàn nhà như xách một con gà con, rồi ném xuống chiếc ghế dài sát tường. Anh túm chặt lấy vạt áo cô, đè cô xuống thật mạnh.
“Tiêu Đức Âm, loại đàn bà như cô, tôi nhìn thêm một cái cũng thấy ghê tởm!”
Anh cúi sát xuống, gằn từng chữ bên tai cô bằng giọng nói đầy khinh miệt. Khuôn mặt vốn điển trai lúc này đã vặn vẹo vì tức giận và căm ghét.
Bàn tay anh rất to, nắm chặt đến mức khiến cô khó thở.
Tiêu Mộng Hồng vùng vẫy, nhưng càng giãy, anh càng đè mạnh hơn.
Khuôn mặt trắng bệch của cô dần dần ửng lên một tầng đỏ hồng do nghẹt thở.
“Buồn cười cho cái tên anh trai ngu ngốc của cô, tưởng rằng chỉ cần như vậy là mọi chuyện xong xuôi hết? Cô với thằng đó rốt cuộc có ngủ với nhau hay chưa, tôi thật sự chẳng thèm quan tâm! Với tôi mà nói, có gì khác biệt đâu chứ, Tiêu Đức Âm? Vì muốn cùng gã tình nhân của cô tự do tự tại, trước là khiến mọi chuyện ầm ĩ khắp nơi, sau đó thì tuyệt thực, rồi cắt cổ tay, giờ lại đến mức lén lút bỏ trốn. Cô còn biết xấu hổ không? Cô tưởng cô là ai? Tiên nữ giáng trần chắc?”
Anh cúi sát mặt cô, giọng lạnh lùng như băng: “Tôi nói cho cô biết, cho dù cô có thật sự là tiên nữ đi chăng nữa, thì trong mắt Cố Trường Quân tôi, cô cũng chỉ là thứ đàn bà rẻ rúng, không đáng một xu! Nếu chỉ vì bản thân tôi thôi, thì tôi đã sớm ly hôn với cô rồi. Nhưng tôi còn phải nghĩ cho ba mẹ. Nên cô đừng có mơ. Từ bây giờ trở đi, hoặc là ngoan ngoãn sống yên phận, hoặc là đi chết thật cho xong!”
Nói xong, anh mạnh tay đẩy cô ngã xuống ghế.
Cổ họng Tiêu Mộng Hồng vừa đau vừa rát, cúi đầu ho sặc sụa. Chờ đến khi hơi thở dần ổn định, cô vừa ngẩng đầu thì thấy anh rút từ trong người ra một khẩu súng, đặt mạnh lên bàn.
“Nếu muốn chết thật thì tự xử đi. Tôi có thể chôn cô cùng gã tình nhân của cô, để hai người được toại nguyện.”
Anh nói ngắn gọn, ánh mắt lạnh như băng, không chút do dự.