Hôm nay là sinh nhật lần thứ ba mươi của Cố Trâm Anh — nhị tiểu thư nhà họ Cố. Gần mười năm sống trong cảnh góa bụa nên với cô ấy, sinh nhật tuổi ba mươi cũng chẳng có gì đáng để bận tâm. Nhưng Cố phu nhân thương con gái bạc mệnh, vẫn quyết định tổ chức một buổi tiệc nhỏ.
Biết con thích yên tĩnh, bà cho bài trí phòng tiệc bằng sách vở, không mời khách khứa, chỉ đặt một bàn tiệc rượu đơn giản trong nhà.
Nhà chồng Cố Trâm Anh cũng gửi quà mừng sinh nhật. Ngoài bánh trái, còn có một đôi vòng ngọc và một bức tranh thư pháp. Cố phu nhân sai người tiễn khách và thay mặt cảm tạ, nhưng không mời người bên đó tới dự.
Buổi tối, vợ chồng con cả — Cố Linh Lung và Mã Nguyên Hán, vợ chồng con ba — Cố Vân Tụ và Hà Tĩnh Vinh, cùng hai đứa nhỏ nhà Cố Linh Lung đều đã có mặt đông đủ.
Cố Trường Quân cũng vừa về tới, đã lên lầu thay đồ.
Cả nhà đã tụ họp, chỉ còn thiếu ngũ tiểu thư Cố Thi Hoa.
Cố phu nhân nhìn quanh một vòng, biết chồng mình – ông Cố Ngạn Tông sắp từ thư phòng ra, liền sốt ruột hỏi quản gia Cố Vinh: “Tiểu Ngũ sao vẫn chưa về? Chú cử người đến nhà bạn nó hỏi thử chưa? Sốt cả ruột đây! Cả nhà đều đợi một mình nó!”
Cố Vinh là anh em họ với ông Cố Ngạn Tông, đứng hàng thứ ba trong tộc, chân có chút tật nhưng tính tình điềm đạm, đáng tin cậy. Ông đã ở Cố gia hơn hai mươi năm, ngay cả Cố Trường Quân cũng kính trọng gọi ông là "chú ba".
Lúc này ông cũng đang lo lắng, vội đáp: “Chị dâu, tôi đã cho người đi hỏi rồi. Bạn của tiểu Ngũ nói hôm nay cô ấy không đến đó. Tôi lại cử người đi các nơi khác tìm rồi. Chị đừng lo, chắc sắp có tin thôi.”
Chị ba Cố Vân Tụ búi tóc ngắn gọn gàng, mặc sườn xám đỏ sẫm thêu chỉ vàng ánh kim, đi giày cao gót mũi nhọn, đang ngồi cạnh Cố Trâm Anh. Vừa mới khoe với chị hai bộ trang sức mình đặt riêng ở tiệm vàng lâu đời Cát Hương Trai ngoài thành, nghe thấy mẹ và Cố Vinh nói chuyện, cô ấy ngẩng đầu cười: “Mẹ à, không phải con trách mẹ, nhưng cũng vì ba mẹ nuông chiều em út quá, nên nó mới thành ra vô phép vô tắc như vậy. Đến sinh nhật chị hai mà cũng quên về.”
“Ai nói con quên? Chị ba, chị lại nói linh tinh gì đó?”
Một giọng nữ trong trẻo vang lên ngoài cửa. Cố phu nhân ngẩng đầu nhìn thấy con gái út từ bên ngoài chạy ào vào, vừa thấy đã vội bước tới đón, trách yêu: “Cuối cùng cũng chịu về! Đi từ sáng sớm, chẳng phải nói là đến nhà bạn con sao? Con rốt cuộc đi đâu vậy hả?”
Cố Thi Hoa cởi áo khoác đưa cho mẹ Vương đang chạy tới đón, hai tay xoa xoa vào nhau cho ấm, vừa cười vừa nói với mẹ: “Bên ngoài lạnh muốn chết luôn! Con suýt bị đông cứng rồi! Các chị, anh rể với cả Tiểu Vân, Tiểu Triết đều tới hết rồi phải không?”
Cố phu nhân thấy Cố Thi Hoa đã về, liền không hỏi thêm gì, chỉ khẽ thúc giục cô mau lên phòng thay quần áo.
Cố Vân Tụ bước đến gần Cố Thi Hoa, cười khẽ, vươn bàn tay sơn móng màu đỏ tươi, cẩn thận lau đi cái lạnh trên mặt Cố Thi Hoa, nói: “Em gái của chị đúng là được ba mẹ chiều chuộng, còn được yêu thương hơn cả Tiểu Triết Tiểu Vân nữa. Chị ba cũng không dám nói em bướng bỉnh đâu! Chỉ là trách cha mẹ, vì họ không công bằng thôi!”
Lúc này, từ trên cầu thang, Cố Ngạn Tông đang dẫn theo hai con rể xuống.
“Anh rể!” Cố Thi Hoa gọi lớn, nhìn Hà Tĩnh Vinh: “Anh xem vợ anh kìa, chỉ thích bắt nạt em! Anh nói gì đi chứ!”
Hà Tĩnh Vinh, giám đốc Ngân hàng Trung ương, vẻ ngoài lịch lãm, tuấn tú với bộ tây trang và giày da, thấy vậy liền đi đến bên vợ, nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay cô ấy, mỉm cười: “Tiểu Ngũ, em muốn anh làm gì đó, anh cũng chẳng dám đâu. Anh rể chỉ có thể cam chịu thôi!”
Mọi người trong phòng đều bật cười, bao gồm cả Cố Trâm Anh.
Mấy bà lão bên cạnh cũng đang cố gắng che miệng để không bật cười.
Cố Vân Tụ đẩy tay chồng ra, mắng khẽ nhưng lại nở một nụ cười đầy tự đắc.
“Được rồi, biết các người vợ chồng ân ái lắm rồi! Đừng khoe khoang nữa! Tiểu Ngũ, mau lên thay quần áo đi, xuống ăn cơm thôi!”
Cố Thi Hoa đáp lại, rồi vội vàng chạy lên lầu.