Đến lúc này thì cả hai tên chạy đến, lúi húi cởi trói cho tôi. Ly Thiên này cũng ác quá rồi, tay chân tôi toàn lằn dây thừng, mỏi đến rã rời, mới bước đi mấy bước thì ngã oạch xuống đất, chẳng còn cảm giác nữa.
Tôi ráng lê lết ra ngoài, nhảy lên lưng Đại Bạch rồi phi thẳng đến hướng doanh trại Lương quốc.
Gió càng lúc càng mạnh, cát bay lung tung vào mặt, rồi thì bão cát ập đến, cả người cả ngựa đều bị vùi lấp, tôi cố gắng bò lên, nhìn sang bên cạnh, Đại Bạch nằm sóng soài, nửa thân nó lấp trong cát, tôi cố hết sức mới lôi nó lên được, đến là khổ.
Khi tôi đến thì trận chiến đã gần tàn, trước mặt, xác binh sĩ Hạ quốc nằm la liệt, cờ chiến nhuốm máu vương vãi trên đất, mùi máu tanh dưới nắng gắt bốc lên khiến tôi xây xẩm mặt mày.
Tôi loạng choạng bước qua những xác người cố gắng tìm kiếm, cuối cùng, cũng tìm thấy Ly Thiên, hắn quỳ trên nền cát ươm vàng ánh mặt trời, thanh kiếm vẫn cầm trên tay chống xuống, không biết hắn bị thương ở đâu mà toàn thân chỗ nào cũng có máu.
Tôi quỳ xuống trước mặt hắn, xót xa: "Ly tướng quân, sao phải làm đến thế này?"
Hắn giương đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi, máu tuôn ra từ khóe miệng theo từng lời nói: "Xin lỗi công chúa, mạc tướng không bảo vệ được người, không bảo vệ được Hạ quốc."
Tôi đưa tay đỡ lấy mặt hắn, khóc không thành tiếng, Ly Thiên cầm lấy tay tôi, thều thào: "Công chúa mau đi khỏi đây đi, đi tìm Cửu ca của người đi, mạc tướng vô dụng, không thể hoàn thành lời hứa với ngài ấy, không thể bảo vệ được người đến lúc ngài ấy trở lại."
Tay hắn buông khỏi kiếm, toàn thân ngã xuống, tôi vội lao theo đỡ lấy, hắn đưa mắt nhìn lên bầu trời chói chang những nắng, giọng nói đứt quãng: "Cuối cùng… ta… cũng có thể… gặp nàng rồi."
Dứt lời, hắn nhắm mắt, trên gương mặt ấy, ánh lên nét cười mãn nguyện, tôi khóc rưng rức, kiếp người sao mà ngắn ngủi đến thế, con người đối với nhau sao có thể nhẫn tâm đến vậy.
"Nàng cuối cùng đã tới."
Tiếng nói quen thuộc vang bên tai, tôi ngước khuôn mặt đẫm lệ trông lên, hóa ra là Lương Hữu Thuần, chàng ta thế mà lại đích thân dẫn binh lần này. Tôi dời ánh mắt khỏi chàng, nhìn vào khoảng không, lên tiếng: "Lúc trước ta cứu ngươi một mạng, vậy nên hãy tha cho bọn họ đi."
Chàng ta đưa tay ra dấu, tiếng kẻng thu quân cùng lúc đó vang lên.
"Nàng chuẩn bị đi, hai hôm nữa ta sẽ cho người đến doanh trại đón nàng."
Lương Hữu Thuần nói xong thì quay người rời đi, tôi ngồi đó bất động hồi lâu.
Thể theo nguyện vọng của Ly Thiên lúc sinh thời, chúng tôi đem hỏa táng hắn rồi rải tro cốt hắn trên sa mạc, mới hôm qua còn nhìn thấy nhau, còn cùng nhau trò chuyện, thế mà giờ đây kẻ còn người mất, âm dương cách biệt.
Tôi thì thầm nhắn nhủ trong gió: "Ly Thiên, ngươi hãy đi đi, hòa vào gió trên sa mạc này và bay đến thảo nguyên xanh kia, đừng bận tâm gì cả, hãy đi tìm công chúa của ngươi đi, cùng nắm tay nàng ấy đến bất cứ đâu ngươi muốn, không còn trách nhiệm, không còn lễ nghi nào ràng buộc hai người nữa…"
Qua hai hôm, Lương Hữu Thuần cho người đến đón tôi, chính là hắc y nhân hôm nào, hắn thấy tôi thì cúi người hành lễ: "Mạc tướng Ngụy Vĩnh Lạc, phụng lệnh thái tử điện hạ đến đón công chúa về Lương quốc."
Tôi không đưa Đại Bạch theo cùng, cũng chẳng nói chẳng rằng, lướt qua hắn rồi nhảy lên lưng ngựa, đưa tay kéo tấm khăn lụa trùm kín mặt, chỉ để lộ đôi mắt.
Đi chưa bao xa thì thấy Lương Hữu Thuần và đoàn quân đang đứng chờ sẵn, chàng ta cũng thật biết đề phòng.
Chiều đến, chúng tôi dừng lại tại một ốc đảo, nhìn như miền bắc Hạ quốc thu nhỏ vậy, chàng ta chẳng biết lấy đâu ra bộ y phục cung nữ ném cho tôi: "Nàng mau đi tắm đi."
Tôi đưa tay bắt lấy, Lương Hữu Thuần này cũng thật biết hưởng thụ, đi đánh trận còn đưa cả cung nữ theo cùng, sao chàng ta không đưa thêm vài vị thê thiếp theo luôn đi chứ.
Đến ven suối, xung quanh là những cung nữ đứng quay mặt ra ngoài. Tôi cởi y phục rồi bước xuống, dòng nước mát lành như chào đón, vỗ về, ấp ủ.
Nước trôi lững thững, những dải mây trắng mong manh như lụa vắt ngang trên đầu, khung cảnh thật yên bình như chưa từng có cuộc xung đột nào vừa xảy ra trên vùng sa mạc này. Tôi nhớ về những ngày tháng an yên ở bắc Hạ quốc, mọi thứ thoảng qua như cơn mộng mị, mộng đẹp bao giờ cũng sẽ tan rất nhanh, tất cả đã là quá khứ rồi.
Bữa cơm chiều đó, Lương Hữu Thuần đột ngột xuất hiện, tôi ngồi co cụm dưới đất trông lên, thấy chàng ta đang đứng trước mặt, sừng sững như cây cổ thụ, giọng nói như chuông vang: "Kể cho ta nghe về chuyện đêm đó, huynh trưởng ta vì sao mà chết? Còn nàng, rốt cuộc đã đi đâu?"
"Nếu ta nói ta không nhớ gì cả thì ngươi có tin không?"
Lương Hữu Thuần bước đến ngồi xuống cạnh tôi, tay chàng bóp chặt lấy cằm tôi: "Vậy cứ từ từ nhớ lại, ta đợi câu trả lời của nàng."
Tôi căng thẳng đến mức thở cũng khó khăn, Lương Hữu Thuần cứ thế mà cho qua rồi ư. Chàng ta bước được vài bước thì quay lại, liếc nhìn mâm cơm, buông lời lạnh ngắt: "Nàng nên nhớ từ bây giờ nàng chính là lý do để Hạ quốc tồn tại, nếu nàng không còn, bổn thái tử cũng không ngại xóa sổ nó."
Thật ra lúc nãy tôi có ăn một chút cơm, chỉ là tôi không động đũa đến món cá nướng, tôi đứng dậy nói với theo: "Ta không ăn được cá nướng, à không, cá gì cũng không ăn được."
Chàng ta cứ thế đi thẳng, chẳng biết có nghe tôi nói hay không, tôi đoán cá này là bọn họ bắt dưới suối lên, làm sao mà tôi có thể ăn thịt đồng loại của mình được kia chứ.
Lát sau, một cung nữ bê lên cho tôi cái đùi dê nướng, tôi đoán là họ đã bắt của những người chăn dê du mục, ngặt nỗi là tôi cũng không ăn thịt.
Tối đến, Lương Hữu Thuần ôm chăn bước vào, tôi đang nằm trên giường, trông thấy liền bật ngay dậy: "Ngươi tới đây làm gì?"
Chàng ta đáp gọn: "Tới ngủ."
"Ngươi là lưu manh sao? Bổn công chúa vẫn còn chưa gả cho ngươi."
"Chỉ là chuyện sớm muộn thôi, hôm trước trong rừng chẳng phải cũng đã cùng nhau ngủ sao?"
Lương Hữu Thuần nghếch mặt lên, giọng đầy khiêu khích, từ từ tiến tới. Xem ra chàng ta không có ý từ bỏ. Tôi đưa tay xuống giường rút thanh kiếm lên: "Lúc trước khác, bây giờ khác, nếu ngươi còn bước tiếp thì ta cũng không ngại để ngọc nát đá tan đâu."
Chàng ta chững lại, ném ánh nhìn sâu hoắm vào mặt tôi rồi ném luôn chiếc chăn vào người tôi, nó bung ra phủ hết mặt mày, khiến tôi chẳng còn thấy được gì nữa, chỉ nghe tiếng chàng trầm trầm: "Sa mạc buổi đêm rất lạnh, nhớ đắp chăn kỹ vào."
Tôi trút bỏ cái chăn, cũng là vừa nhìn thấy dáng Lương Hữu Thuần khuất trong bóng tối. Chàng ta còn làm ra vẻ nghĩa nhân gì chứ, đôi tay đó vướng đầy máu của bao nhiêu quân sĩ Hạ quốc và còn cả Ly Thiên nữa, so với ác ma dưới địa ngục thì có gì khác nhau kia chứ.
Đi liên tục mấy ngày, cuối cùng chúng tôi cũng đã đến Lương quốc, dân chúng kinh thành ùa ra nghênh đón, xếp thành hai hàng nhốn nha nhốn nháo. Lương quốc này đi xâm chiếm nước khác chứ có phải đi chống giặc ngoại xâm đâu mà họ lại mừng như thể khải hoàn vậy kìa.
Qua mấy lần cửa thì tới hoàng cung, bá quan văn võ đang đứng đợi sẵn, vừa thấy Lương Hữu Thuần xuất hiện thì đồng loạt cúi đầu hành lễ, phía trên đại điện là hoàng thượng của Lương quốc đang trìu mến nhìn xuống, phong thái uy nghi, đĩnh đạc rất có khí chất của bậc đế vương, chẳng bù cho nghĩa phụ của tôi là quốc vương Hạ quốc.
Vốn tôi nghe kể quốc vương Hạ quốc năm xưa cũng oai phong lẫm liệt lắm, thiện chiến vô cùng, sau khi vương hậu qua đời thì ông thay đổi hẳn, đến khi công chúa Bình Nguyên mất thì như bộ dạng mà tôi thấy, yếu đuối và tội nghiệp đến độ tôi chẳng kiềm được lòng mà muốn bảo vệ, gánh vác phụ ông ấy. Nhưng sao trông mặt mũi hoàng thượng và Lương Hữu Thuần chẳng có nét nào giống nhau cả.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
Lương Hữu Thuần cúi người hành lễ, tiếp đó là Ngụy Vĩnh Lạc cùng một số tướng lĩnh cũng đồng loạt quỳ xuống hành lễ theo, tôi cũng cúi chào theo lễ nghi Hạ quốc: "Thần nữ Bình Nguyên, tham kiếm hoàng đế Lương quốc."
Hoàng thượng bảo chúng thần bình thân rồi sau đó cười vui vẻ. Ngước lên nhìn, thấy ông ấy đang tiến về phía mình, tôi lo lắng cúi đầu nhìn xuống sàn, thoáng chốc đã thấy đôi giày thêu rồng trước mắt.
Hoàng thượng ôn tồn: "Hoàng tức của ta, cuối cùng cũng đón được con về, về là tốt rồi."
Tôi nghe mà càng căng thẳng hơn, chắc hẳn Bình Nguyên công chúa là hoàng tức được ông ấy nhắm từ trước nhỉ.