Sau đó, tôi được đưa đến Đông cung, hoàng thượng bảo sẽ nhanh chóng chọn ngày lành tháng tốt để cử hành hôn lễ cho tôi và Lương Hữu Thuần.
Bước vào cổng thấy trên ấy đề tấm bảng Bảo Ngọc Cung, bên trong cảnh cung rộng lớn trồng rất nhiều hoa, đang mùa nở rộ, khoe sắc đủ màu, phía bên phải còn có một cái hồ, nuôi đầy những cá. Tôi quay sang hỏi đám cung nữ: "Cung này lúc trước là ai ở vậy?"
"Bẩm công chúa, cung này trước giờ vẫn để trống, gần một năm nay, thái tử điện hạ cho sửa sang lại nhưng cũng chỉ mình ngài ấy lui tới, ngoài ra không ai được vào."
Tính tò mò lại nổi lên, chắc chắn tôi sẽ tìm hiểu vì sao Lương Hữu Thuần không cho ai vào mà giờ lại để tôi vào đây ở, tự nhiên tôi lại thấy lo lắng cho bản thân mình quá đi, nhìn sang đám cung nữ như thể đang mừng lắm thì phải, kẻ nghịch hoa, người ngắm cá, mặt đứa nào cũng tươi roi rói.
Tôi nhìn chúng, ngạc nhiên: "Các muội sao lại phấn khích đến vậy?"
Một cung nữ khác lên tiếng: "Bẩm công chúa, chúng nô tỳ được đến hầu hạ trong Bảo Ngọc Cung thì sau này không lo bị ai bắt nạt nữa."
Tôi tròn mắt: "Sao ở trong đây thì lại không bị bắt nạt?"
Cung nữ ấy lại tiếp: "Bẩm công chúa, Ngọc Bảo, ngọc quý trên tay thái tử điện hạ, không ai dám đụng đến, chúng nô tỳ cũng là nhờ phúc của công chúa."
Hơ, hơ, nghe đến đây thì lại càng khó hiểu hơn, ngọc quý trên tay cái gì chứ, tôi còn không biết ngày nào Lương Hữu Thuần sẽ cho tôi vào chảo rán đây.
Chiều hôm ấy, tôi ngồi nghe đại cung nữ Tiểu Đào tóm tắt sơ lược tình hình trong hậu cung, người đứng đầu hậu cung chính là hoàng hậu Vân Nhiễm, tiếp theo là hoàng quý phi Lưu Hà, Trương quý phi, Liễu quý phi, còn có tứ phi bao gồm…, lục tần gồm có…, thường tại tổng cộng là…, đáp ứng tính ra... chia làm tam cung lục viện ước chừng ba ngàn người.
Tôi nghe Tiểu Đào nói xong thì như bị điểm huyệt, chiếc bánh trên tay rơi luôn xuống đất. Không phải sau này tên Lương Hữu Thuần kia cũng sẽ thế chứ, hậu cung ba ngàn giai lệ, tôi nhẩm tính trung bình một ngày chàng ta ghé thăm một phi tử thì cũng phải mất gần chín năm ròng ấy chứ. Một mình chàng ta, ba ngàn giai nhân vây quanh, không biết chàng ta xoay sở thế nào đây.
"Thái tử thì sao? Chàng ta đã tuyển được bao nhiêu thê thiếp rồi?"
Tiểu Đào cười tủm tỉm: "Thái tử điện hạ chỉ mới đón mỗi Thanh lương đệ vào cung thôi, đợi hôn lễ của người và ngài ấy cử hành xong thì là có hai người."
"Ra là vậy, được rồi, muội lui xuống đi."
Tôi nằm bẹp xuống giường, Lương Hữu Thuần này xem ra cũng không đến nỗi nào, chàng ta cũng chung tình thật, nếu không phải vì lệnh của hoàng thượng chắc chẳng buồn quay lại Hạ quốc tìm công chúa Bình Nguyên làm gì.
Mấy ngày tiếp theo, tôi chỉ quanh quẩn trong phòng đọc sách, viết chữ, vẽ vài hình cóc nhái tặng cho bọn cung nữ, chẳng buồn bén gót ra cửa, ở nơi xa lạ chỉ có một mình, tôi lại thấy nhớ Cửu Nhật rồi, không biết huynh ấy có quay lại Hạ quốc không nữa.
Mỗi khi đêm xuống, canh chừng cả hoàng cung đều đã chìm vào giấc ngủ, tôi mới lén lẻn lên mái nhà ngắm trăng. Hôm nay lại là ngày rằm, ánh trăng khuya sáng vằng vặc soi tỏ mọi thứ, bóng từng nhành cây ngọn cỏ lồng vào nhau, đan xen tạo nên một bức tranh huyền diệu.
Chưa từng nghĩ đến cảnh một mình phải cô đơn chốn hoàng cung diễm lệ này, tôi đã bồng bột cho rằng mình sẽ dựa vào Lương Hữu Thuần mà tiếp tục cuộc sống trên nhân gian, thế nhưng hiện tại cho biết nơi này tôi không có ai cả.
Hôm sau mới vừa ngủ dậy thì đã nghe nhốn nháo, tôi khoác vội áo rồi chạy ra, trước sân có đâu chừng mười tên thái giám đang đào bới các bụi hoa mang đi, tôi xông ra hỏi có chuyện gì.
Tên thái giám nhỏ nhẹ: "Bẩm công chúa, thái tử điện hạ nói công chúa suốt ngày nhốt mình trong phòng, không thích ngắm hoa nên thật uổng phí, ra lệnh cho chúng nô tài mang số hoa này đến chỗ của Thanh lương đệ."
Ồ, hóa ra là vì muốn mang sang cho Thanh Thủy Vân nên kiếm chuyện, sao chàng ta phí công thế không biết, đưa hẳn nàng ấy đến đây ở là được mà.
Tôi phẩy tay: "Có đem đi cũng đừng ồn ào thế chứ, mau mau, đem hết đi, cả phía sau nữa, bổn công chúa đích thật là không thích ngắm hoa."
Nói xong, tôi trở vào phòng, đóng cửa lại. Trưa hôm ấy, buồn đến mức cơm nuốt cũng không trôi.
Đến chiều bước ra, nhìn toàn cảnh tan hoang tác hoác như vừa có cơn gió lốc cuốn qua vậy, bọn cung nữ thì mặt mày như đưa đám, tôi khoanh tay tựa cột nhìn chúng, hôm qua bọn chúng còn bảo tôi nào là ngọc quý trên tay cái gì chứ.
Sáng hôm sau lại tiếp tục bị đánh thức bởi những tiếng ồn, tôi rũ rượi ra xem thế nào thì thấy bọn chúng lại đang lum khum ngay cạnh hồ cá, tôi bước đến: "Các ngươi hôm nay lại muốn đem thứ gì đi đây?"
Một tên nhanh nhảu: "Bẩm công chúa, thái tử điện hạ nói, cá này công chúa không thích chăm sóc nên ra lệnh cho chúng nô tài vướt lên."
Tôi tròn mắt nhìn hắn: "Vớt lên rồi đem chúng đi đâu?"
Tên thái giám thật thà ngay thẳng, đáp: "Bẩm công chúa, vớt lên rồi đem chiên giòn ạ, ăn rất là ngon ạ."
Tôi vội vàng bê những chiếc chậu đựng cá đổ ngược lại xuống hồ, quát: "Ai bảo ta không chăm, các ngươi xem, con nào con náy tròn vo thế này, ngày nào bổn công chúa cũng cho ăn đấy."
Cả một đám thái giám và cung nữ đứng ngây ngốc nhìn, tôi tiếp: "Tiểu Đào, còn không mau mang thức ăn lại đây, bổn công chúa rất thích cho cá ăn đó."
Đám thái giám đồng thanh cất tiếng: "Nhưng mà… công chúa…"
Chẳng đợi chúng nói hết, tôi liền bay thẳng lên thành cầu ngồi vắt vẻo, chậm rãi cất tiếng: "Bổn công chúa đang có nhã hứng ngắm nhìn cá bơi, các ngươi làm ồn ta không tập trung, nếu ta ngã xuống hồ chết đuối, công sức của thái tử gia các ngươi đem ta từ sa mạc xa xôi về đây xem như đổ luôn xuống hồ này, ta xem các ngươi làm sao ăn nói với thánh thượng."
Bọn thái giám vội vàng nối gót nhau đi nhanh như gió, đám cung nữ thì nằn nì xin tôi mau leo xuống, tôi quay lại nhìn chúng, vung tay điểm ngực, tự hào: "Các muội muội yên tâm, công chúa ta đây võ công cao cường, không ngã được đâu."
Nếu như nói có kẻ sinh ra trúng ngay sao xấu ấy chắc hẳn là tôi, vừa dứt lời thì chẳng hiểu sao cả người rơi tõm xuống nước, đám cung nữ trên cầu la hét thất thanh gọi người đến cứu. Bọn chúng cũng khi thường tôi quá rồi, bổn công chúa đây bẩm sinh đã biết bơi lội đấy nhé.
Gần đến bờ thì váy áo đột nhiên bị vướng vào cái gì đó, không tài nào bơi tiếp được, bộ y phục Lương quốc rườm rà quá đỗi. Bỗng đâu trên bờ xuất hiện một nam tử hán, mặt mũi tuấn tú, ngũ quan tinh xảo, bọn cung nữ như vớ được vàng, vội chạy ngay đến rối rít: "Tam hoàng tử, cầu xin người mau cứu công chúa lên đi."
Nam tử hán đó cũng nhiệt tình giúp đỡ, hắn ra sức đu cả thân mình lên chỉ để bẻ một nhành cây bên hồ rồi đưa tới trước mặt tôi, cuống quýt: "Mau mau nắm lấy, ta kéo cô lên."
Tên này hẳn là sợ bẩn bộ y phục trên người nhỉ, tôi đưa tay nắm lấy nhành cây, hi vọng với sức bơi của tôi và lực kéo của hắn sẽ giúp mình thoát ra khỏi cái thứ vướng víu kia.
Hắn ra sức kéo, tôi cũng cố sức đạp chân bơi nhưng cũng không có tác dụng, cảm giác như bị một lực vô hình nào đó lôi mạnh từ phía sau, thế là tên nam tử tuấn tú ấy cùng cảnh ngộ rớt tõm xuống hồ giống tôi, tiếng hắn ta la hét cầu cứu còn to hơn đám cung nữ ban nãy.
Trên bờ nháo nhào: "Mau, mau gọi người đến, tam hoàng tử và công chúa đều ngã xuống nước rồi."
Tôi nghiêng người, lặn xuống xem thử. Những gì hiện ra trước mắt khiến tôi bàng hoàng, là Thanh Hoa dưới hình rắn đang há miệng ngậm lấy y phục của tôi, bà ta càng kéo càng mạnh, này là cố tình muốn dìm chết tôi đây mà.
Tôi cố giãy giụa nhưng không tài nào thoát được, bỗng đâu một đường kiếm sắc nhọn lao đến, trước mắt là một vùng nước đỏ lòm, rồi một cánh tay vòng qua người tôi, kéo tôi rời khỏi mặt nước.
Lên đến bờ, tôi vội vùng ra chạy đến cạnh hồ nhìn xuống, vẫn chưa hết thất thần, phía bên kia nghe vang lên tiếng Lương Hữu Thuần đe dọa: "Tam đệ, đệ còn không mau buông ta ra thì ta sẽ cho đệ xuống hồ lần nữa đấy."
Tôi ngước trông sang thì thấy tên nam nhân ban nãy đang bám chặt lấy chân Lương Hữu Thuần không buông, tên này hẳn là không biết bơi, ngỡ mình từ cõi Diêm La trở về nên mới xúc động đến vậy.