Kim Ngư Kỳ Truyện

Chương 13: Thế Gả Hòa Thân

Trước Sau

break

Từ phía xa vọng lại những tiếng gọi làm tôi tỉnh giấc, vội vàng đứng lên. Lương Hữu Thuần và hắc y nhân không biết đã thức tự bao giờ, đang đứng nhìn lom lom. Hắc y nhân đưa chiếc áo choàng cho tôi, khẽ cúi người: "Đa tạ."

Hắn cầm cả hai tay dâng lên như dâng lễ vật, tôi cười mếu máo, xua tay bảo đừng khách khí.

Tiếng gọi mỗi lúc một gần và dồn dập: "Công chúa… công… chúa."

Tôi nhận ra tiếng của Ly Thiên, vội vàng choàng áo lên vai. Đoạn, quay sang dúi vào tay Lương Hữu Thuần một chiếc lọ: "Có người đến tìm ta rồi, ngươi cầm lấy viên đơn này mang về cho thê tử ngươi dùng, chắc chắn nàng ấy sẽ nói được, chỉ có điều ngươi phải nói trước với thê tử ngươi, giọng nói của nàng ấy có thể sẽ thay đổi, không như lúc trước nữa, tránh để nàng ấy lại hoảng sợ."

"Cô là công chúa sao?"

Lương Hữu Thuần đột nhiên tóm lấy tay tôi, gặng hỏi. Tôi nhanh chóng vuột ra, lùi lại, đáp: "Công chúa là tên của ta, hai người nhanh chóng quay về đi, ở đây nguy hiểm lắm, ta đi đây, cáo từ."

Ly Thiên và đám binh lính vừa nhìn thấy tôi thì đồng loạt quỳ xuống, vẻ mặt hắn nghiêm trọng thật sự: "Mạc tướng đến muộn, mong công chúa thứ tội."

"Ta không có làm sao, tội trạng gì chứ, mọi người mau đứng lên đi."

Vừa nói, tôi vừa kéo hắn đứng dậy. Cơ mặt Ly Thiên vẫn không giãn ra nổi. Dang tay quay mấy vòng, tôi bảo hắn: "Ta vẫn nguyên vẹn, chẳng mất tí thịt nào, sao ngài lại nhìn ta như vậy? Trông ta giống hồn ma lắm à?"

"Công chúa lần sau ra ngoài xin đừng mặc y phục màu trắng nữa, người lẫn trong tuyết, mạc tướng không nhìn ra."

Tôi bật cười khúc khích, Ly tướng quân này nói chuyện cũng hài hước thật. Ra đến bìa rừng, Đại Bạch thấy tôi thì tỏ vẻ mừng rỡ, cả đêm nó đứng dưới tuyết, hẳn là rất lạnh, tôi đưa tay vuốt ve đầu của nó, cảm thấy thật có lỗi.

Chúng tôi lên ngựa và trở lại hoàng cung, trong lòng bỗng thoáng qua ý nghĩ, nếu như ở đây cả đời cũng tốt, Hạ quốc này có rất nhiều người quan tâm đến mình, cảm giác ấm áp như người thân vậy.

Suốt những ngày đông còn lại, tôi không ra ngoài nữa, chỉ quanh quẩn trong phòng đọc sách, viết chữ, chán chê thì lại ra ngoài sân múa kiếm, bắn cung.

Ngày tiếp ngày, bên bờ suối, những đóa hoa Tát Nhật Lãng thi nhau khoe sắc báo hiệu mùa xuân đang đến. Cửu Nhật vẫn không thấy quay lại, sức khỏe của quốc vương qua một năm thì yếu đi rất nhiều, tình hình biên cương phía nam lại đang có chiến trận, Lương quốc lần nữa đưa quân xâm chiếm Hạ quốc, Ly Thiên dẫn binh chống đỡ, tin bại trận cứ liên tục báo về.

Tôi đến thăm quốc vương vào một đêm tối muộn, ông ấy ngồi gục đầu sau những chồng tấu chương chất cao trước mặt. Nhìn những bản tấu rơi dưới sàn, tôi vội đến nhặt rồi đặt lên bàn, ánh mắt vô tình dừng lại trên một bản tấu vì nhác thấy dòng chữ: Thế gả công chúa.

Tôi đánh bạo lén đọc hết bản tấu đó và các bản tấu khác nữa, tất cả hầu như cùng một nội dung. Các quan viên trên dưới đều yêu cầu quốc vương dùng tôi làm thế thân của Bình Nguyên công chúa và thể theo ý của Lương quốc, gả tôi sang đó hòa thân vì dẫu sao phía Lương quốc cũng chưa từng có ai thấy mặt công chúa cả bởi công chúa từ trước nay đều mang mạng che mặt ra ngoài.

Tôi xếp các bản tấu lại ngay ngắn rồi ngồi xuống đợi quốc vương tỉnh giấc. Chợt nhớ lại biểu cảm của Lương Hữu Thuần lúc nghe đám binh lính gọi tôi là công chúa, có lẽ nào chàng ta nghĩ tôi là Bình Nguyên nên về mách lẻo với hoàng thượng Lương quốc chăng.

Đợi mãi, cuối cùng ông ấy cũng thức dậy, vừa nhìn thấy tôi thì đon đả bước xuống khỏi bệ rồng, tôi nhanh chóng đứng lên hành lễ, ông ấy ra hiệu bảo bình thân: "Muộn vậy rồi, con đến tìm phụ vương có chuyện gì sao?"

Đúng là chỉ định đến thăm ông ấy thôi, nhưng vừa rồi đã nhìn thấy nên tôi cũng không thể làm ngơ, liền hỏi: "Phụ vương, Lương quốc tấn công là vì chúng ta không giao công chúa cho họ sao?"

Quốc vương nheo đôi mắt trắng đục nhìn tôi, thấp giọng: "Con đã biết."

"Nhi thần chỉ định nhặt tấu chương giúp người, nhưng vô tình đọc được."

Ông ấy thở dài, với tay lấy một bản tấu: "Không hiểu sao Lương quốc lại cứ khăng khăng có người đã nhìn thấy Nguyên nhi, họ yêu cầu ta phải tiếp tục mối hôn sự này để chứng minh nó không liên quan đến cái chết của đại hoàng tử, tuy ta đã nói nó đang mất tích nhưng họ không tin, cho nên mới..."

Chuyện trong rừng tôi chẳng thể kể ra đây được. Lương Hữu Thuần không biết tôi chỉ là nghĩa nữ, lại cho rằng tôi chính là Bình Nguyên, vì vương hậu Hạ quốc hạ sinh mỗi cô công chúa này thì qua đời, quốc vương chỉ yêu mình bà ấy nên không nạp thêm bất kỳ người thiếp nào nữa, một mình nuôi dạy công chúa lớn khôn, điều này ai cũng biết.

"Phụ vương, nhi thần đồng ý dùng thân phận của Bình Nguyên tỷ gả sang Lương quốc."

Quốc vương xua tay liên tục: "Không được, không được, sao ta có thể để con thế thân được chứ? Cửu Nhật trở về, ta biết ăn nói làm sao với nó?"

Tôi nhìn vào mắt ông ấy, kiên định: "Phụ vương, đã gọi người một tiếng phụ vương thì nhi thần chính là nữ nhi của người, là con dân Hạ quốc, cùng người phân ưu, cùng người gánh vác chính là bổn phận, xin người toại nguyện cho nhi thần. Còn về Cửu ca, xin phụ vương yên tâm, huynh ấy trước giờ luôn ủng hộ quyết định của nhi thần. Xin người hãy nghĩ cho đại cuộc."

Ông ấy nhìn tôi, đôi mắt trắng đục ngân ngấn nước: "Là Hạ quốc có lỗi với huynh muội con rồi."

Biết lời ấy chính là câu đồng ý, tôi liền cáo từ và bước ra. Đi được một quãng, quay lại thì thấy ông ấy đang khóc, thật khiến người khác xót xa, sự bất lực khiến người ta đau khổ biết bao.

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi cùng hai nữ hộ vệ mang theo thư hòa thân của quốc vương rồi nhắm hướng nam Hạ quốc đi thẳng.

Thảo nguyên bát ngát lùi dần về sau, vùng sa mạc nắng gió mênh mông phía nam đã hiện ra trước mặt, nắng như đổ lửa, đến mức đôi chân cách một đôi giày vẫn cảm nhận được cái nóng ran bên dưới.

Những cơn bão cát liên tục xuất hiện khiến cho chúng tôi chật vật lắm mới đến được doanh trại Hạ quốc. Ly Thiên thấy tôi thì lộ vẻ ngạc nhiên: "Mạc tướng tham kiến công chúa. Công chúa, sao người lại đến đây?"

"Ta phụng lệnh quốc vương mang thư hòa thân đến, ngày mai ngài đưa ta tới doanh trại Lương quốc nhé."

Hắn nhìn bức thư trên tay tôi, hỏi: "Người có biết bản thân đang làm gì không?"

"Đương nhiên ta biết, Ly tướng quân, đây là cách vẹn toàn nhất."

"Không được đâu, mạc tướng đã hứa với Cửu hoàng tử là sẽ bảo vệ người, chuyện này không thể."

Tôi nhìn hắn, nghiêm giọng: "Ly tướng quân, đây là mệnh lệnh."

Hắn chẳng nói, chẳng rằng, quay người bước đi. Ánh nắng vàng vọt của hoàng hôn tan dần, hòa vào những mỏm cát, tôi chỉ còn nhìn thấy bóng hắn đổ dài trước mặt.

Buổi đêm trên sa mạc lạnh vô cùng, chẳng bù cho ban ngày, trằn trọc một hồi, tôi bật dậy, vén màn bước ra bên ngoài. Bầu trời lấp lánh vô vàn ánh sao, tôi thấy sợ nên thôi không nhìn nữa, nhác thấy phía xa xa có dáng người nam nhân, hắn đang ngồi bên ánh lửa, cô độc, lạnh lùng, tôi bước đến bên cạnh, khẽ gọi: "Ly tướng quân."

"Công chúa vẫn chưa ngủ sao? Bên ngoài lạnh lắm."

Tôi ngồi xuống nền cát, đáp: "Ta không ngủ được."

Ly Thiên rót một chén trà đưa cho tôi: "Người uống đi, nó sẽ giúp người bớt lạnh."

"Đa tạ ngài."

Chúng tôi cùng uống trà và ngắm sao, màn đêm tĩnh mịch, huyền bí, bỗng đâu có rất nhiều ánh sao rơi, tôi bật dậy: "Ly tướng quân, là mưa sao băng kìa, lần đầu ta thấy đấy."

Hắn không đáp lời, chỉ im lặng ngắm nhìn. Uống xong mấy chén trà thì tôi buồn ngủ quá, thế là tôi vào lều, nhảy ngay lên giường ngủ một giấc ngon lành.

Trong giấc mơ tôi thấy mình bị binh lính Lương quốc đuổi bắt, cuối cùng bị chúng tóm được, trói gô lại rồi quẳng lên lưng ngựa, tôi ra sức giãy giụa nhưng chẳng có tác dụng gì, giật mình tỉnh giấc hóa ra là mình đang mơ, còn chưa kịp mừng thì phát hiện tay chân mình đang bị trói thật.

Quái lạ, binh lính Lương quốc dám vào tận đây bắt người sao, nhưng đây rõ ràng là doanh trại Hạ quốc mà, tôi hét lên kêu cứu thì có hai tên lính gác xông vào.

Tôi trừng mắt: "Các ngươi còn đứng đó làm gì, mau, mau cởi trói cho bổn công chúa."

Hai tên lính lác nhìn nhau e ngại, tôi nhìn thái độ của chúng thì thấy mình còn e ngại hơn, tình huống này là gì đây không biết, bọn chúng đang tạo phản đúng không.

Một trong hai tên lên tiếng: "Xin công chúa thứ tội, tướng quân có lệnh không ai được cởi trói cho công chúa."

"Tướng quân? Là Ly tướng quân sao?"

Bọn chúng đồng loạt gật đầu, tôi hoang mang cực độ, ngốc đầu lên, tiếp: "Ly Thiên đâu? Ta muốn gặp ngài ấy, mau gọi ngài ấy đến đây."

Tên lính ban nãy cúi đầu: "Bẩm công chúa, đêm qua Ly tướng quân đã dẫn binh tiến vào doanh trại Lương quốc rồi ạ."

Ly Thiên này bị sao vậy, dám cả gan kháng lệnh ư. Tôi quát: "Mau cởi trói cho ta, ta phải đi ngăn ngài ấy lại."

Bọn chúng nhìn tôi, lấm la lấm lét, dùng dằng bước lên mấy bước rồi lại lui về, tôi nhìn điệu bộ của chúng mà tức, vừa tức vừa lo.

Tôi quát lớn hơn: "Các ngươi không thả ta ra, các ngươi có gánh nổi tính mạng của hàng ngàn binh sĩ Hạ quốc hay không? Các ngươi có gánh nổi tội kháng chỉ hay không?"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc