Tôi thở dài, cái tên này đúng là không khiến cho người khác bớt lo, Cửu Nhật bảo tôi bộp chộp, tôi thấy Lương Hữu Thuần đây đúng là sư phụ của bộp chộp, nhưng sao lúc gặp chàng ở Lương quốc với bây giờ cứ thấy như hai người khác nhau vậy, rốt cuộc đâu mới là con người thật của chàng đây.
Tôi tóm lấy tay chàng, lấy lọ thuốc trị thương rắc lên rồi dùng khăn tay băng lại, miệng lầm bầm: "Ngươi bị thừa máu sao?"
Thế là tôi phải để Đại Bạch ở bìa rừng phòng khi Ly Thiên đến còn nhìn thấy, còn mình thì cùng Lương Hữu Thuần vào rừng tìm vị huynh đệ của chàng ta, chàng ta đi trước, tôi bước theo sau.
Càng vào sâu thì càng cảm thấy âm u, ớn lạnh, lớp lá khô bị tuyết phủ trở nên trơn trợt. Trời dần ngả về chiều mà chẳng thấy bóng dáng vị huynh đệ ấy đâu, đường mỗi lúc một dốc.
Tôi cố bám vào những nhành cây để cho khỏi ngã, bỗng nghe tay mình nhột nhột, ngước mắt trông lên thì thấy một con sâu màu xanh, tròn trùng trục, thân nó nhẵn thính không một cọng lông, hai mắt đen láy như hai hòn ngọc, lồi ra nhìn tôi đắm đuối.
Tôi vung tay la toáng lên, lớp lá nhẵn bóng bên dưới khiến tôi trượt chân ngã oạch xuống đất, cố chống tay bò dậy thì lại ngã tiếp một lần nữa, không tự chủ được, cả người lăn ngược xuống dốc.
Khi vừa dừng lại thì cảm giác mình đang nằm trên một cái gối rất êm, và tiếng Lương Hữu Thuần vọng bên tai: "Cô nương, cô có thể đứng dậy không?"
Lương Hữu Thuần thế mà lao mình theo đỡ tôi, tôi xấu hổ bò sang bên cạnh, lén đưa mắt nhìn. Chàng ta lúc này cũng đã ngồi dậy, phong thái vẫn ung dung, tao nhã, khẽ phủi đám hoa tuyết trên áo, mắt chẳng nhìn tôi: "Cô nương thấy sói còn không sợ, không biết ban nãy là điều gì khiến cô hoảng loạn thế kia?"
Tôi thật thà nói rành rọt từng chữ: "Là con sâu đó."
Chàng ta nhìn tôi, cười phụt một tiếng. Ôi trời, đáng lý tôi không nên nói, này là đang chế nhạo tôi đây mà.
Tôi vội giải thích: "Là vì nó không có lông, nhìn trần trục trông rất đáng sợ."
Lương Hữu Thuần vừa cười vừa gật gù: "Ta hiểu, ta hiểu mà."
Tôi giận quá, đứng phắt dậy, chàng ta thì hiểu cái gì chứ, không làm người khác hết giận mà.
Đi được một đoạn nữa thì thấy bụi cây phía trước động đậy, đoán chừng là thú dữ, tôi rút kiếm lăm lăm, nhắm thẳng hướng đó tiến tới. Bỗng đâu nhảy ra một hắc y nhân, tôi và hắn đồng thời chĩa mũi kiếm vào đối phương.
"Không được động thủ."
Lương Hữu Thuần lúc này cũng vừa tới, giọng điệu thật có uy nha, chàng ta đang ra lệnh cho tôi sao. Tôi vẫn giữ nguyên tư thế, còn tên áo đen kia thì ngoan ngoãn thu lại kiếm, quay sang Lương Hữu Thuần, lộ vẻ lo lắng: "Công tử, người có sao không?"
"Ta không sao."
Nghe thế thì tôi cũng thu kiếm, lùi lại mấy bước, nhìn cả hai người này y phục đều màu đen, hệt như thích khách, lẽ nào họ đến để hành thích ai sao.
Chàng ta chỉ vào hắc y nhân: "Cô nương, đây là vị huynh đệ ta nói với cô."
Hắc y nhân nhìn tôi, khẽ gật đầu. Tôi nhìn họ một lượt, kẻ bị thương ở tay, người thì thương ở chân. Không kiềm nén được lòng hiếu kỳ, tôi lân la: "Hai người đều không phải người Hạ quốc, rốt cuộc đến đây để làm gì?"
Lương Hữu Thuần cúi đầu, thấp giọng: "Chẳng giấu gì cô nương, thê tử của ta mấy tháng trước đột nhiên bị một căn bệnh lạ, không thể nói chuyện được nữa, tất cả đại phu giỏi nhất kinh thành đều không thể trị bệnh cho nàng ấy, nghe nói Hạ quốc có loài thảo dược tên Quỳ Hoa Tiên có thể trị được bách bệnh nên chúng ta mới đến đây."
Tôi nghe miệng mình đắng chát, Lương Hữu Thuần vì Thủy Vân mà đường xa vạn dặm đến đây sao, tình cảm mà chàng dành cho nàng ấy hẳn đã sâu đậm lắm rồi. Sự thật vốn là gì chứ, tôi còn mong chờ điều gì đây, sự thật chính là người nam nhân tôi yêu đã đem lòng yêu thương nữ nhân khác. Tôi cố nuốt lệ vào trong: "Vậy, ngươi đã tìm thấy chưa?"
Gương mặt chàng ta lộ vẻ thất vọng: "Đã hái được, nhưng ban nãy tranh chấp với con sói đó, ta làm rơi rồi, hoa đó chạm đất, lập tức úa ngay."
Lòng tôi đau đến không thở được, vì Thủy Vân mà chàng ta suýt chút mất mạng vào miệng sói, tay bị thương nặng vẫn có thể nói bản thân không sao.
"Cô nương, cô đang khóc sao?"
Tôi đưa tay lau vội giọt lệ trên mặt, lắc đầu, cười gượng: "Tình cảm của ngươi đối với thê tử của mình thật khiến người khác cảm động."
"Cô nương xinh đẹp, tốt bụng như vậy, sau này nhất định sẽ có người vì cô mà toàn tâm toàn ý yêu thương, bảo vệ."
Từng lời thốt ra từ miệng của Lương Hữu Thuần càng khiến cho tim tôi thắt lại như thể có một bàn tay vô hình nào nắm lấy.
Ba chúng tôi quanh quẩn đến sập tối mà vẫn không tài nào tìm được lối ra, tôi dùng kiếm khắc vào thân cây, lấy đó làm dấu, lòng vòng một hồi cũng quay về ngay cái cây đó. Thế là, tôi đành phải ngủ lại trong rừng với họ, vì tuyết chỉ mới rơi mấy ngày nên chúng tôi cố bới sâu xuống lớp lá khô, tìm những nhành cây rụng vẫn còn có thể bắt lửa được. Tôi lấy lọ thuốc ném cho hắc y nhân, hắn cũng rất nhanh nhẹn bắt lấy.
"Đây là thuốc trị thương của Hạ quốc ta đấy, bôi nó vào, vết thương của ngươi sẽ nhanh lành hơn."
Hắn khẽ đáp lời: "Đa tạ."
Dưới ánh lửa bập bùng trong đêm đông, tất cả kỷ niệm kéo nhau ùa về. Thế mà đã một năm kể từ lần chúng tôi gặp gỡ, ông trời thật khéo sắp xếp, mọi chuyện cứ hao hao giống nhau nhưng chỉ có lòng người là đã khác.
Tôi ngước lên bầu trời đen ngòm phía trên, cất tiếng hỏi Lương Hữu Thuần: "Ngươi có dự tính gì không? Quỳ Hoa Tiên đã không còn nữa rồi."
Chàng ta lui lại mấy bước, ngả người nằm xuống, nhìn lên trên cao, khẽ đáp: "Ta sẽ tiếp tục tìm, ta không tin cả vùng rừng núi rộng lớn như vậy chỉ có một cây Quỳ Hoa Tiên."
Bản thân bây giờ đã hiểu ra tất cả, hóa ra Thanh Hoa muốn có giọng nói của tôi là để cho Thủy Vân. Lúc tôi uống linh đơn của Cửu Nhật đưa, đã lấy lại được giọng nói của mình, còn Thủy Vân vốn dĩ không ai tước đi giọng nói của nàng ấy cả, chỉ có điều bây giờ nàng ấy sẽ lại nói bằng giọng vốn có của bản thân thôi. Nhưng mà một nhân loại như nàng ấy rốt cuộc có quan hệ gì với Thanh Hoa chứ.
Trời dần chuyển về khuya, gió đêm thổi từng cơn lạnh đến cắt da cắt thịt. Nhìn sang bên cạnh, chàng ta và hắc y nhân đã ngủ tự bao giờ, họ rong ruổi mấy ngày trong rừng hẳn rất mệt.
Tấm áo choàng của hắc y nhân đưa cho Lương Hữu Thuần đắp, còn hắn chẳng có gì đắp cả. Tôi nhếch miệng: "Huynh đệ gì chứ, rõ ràng là quân thần."
Rón rén đứng lên, tôi cởi áo choàng của mình đắp cho hắc y nhân, thầm nghĩ chân hắn bị thương không nhẹ, để lạnh quá sẽ rất là đau. Còn mình thì ngồi sát đống lửa, làm cho người ấm lên, rồi lùi lại nằm xuống, cố nhắm mắt để quên đi cái giá rét.
Cuối cùng không chịu được nữa, tôi đánh liều đến cạnh Lương Hữu Thuần đắp ké áo của chàng ta. Lúc mà con người ta lạnh quá thì chỉ cần một góc áo nhỏ nhoi, che được một phần người thôi cũng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Quay sang nhìn chàng, vẫn gương mặt lạnh băng ấy, chỉ mỗi lúc cười mới thấy ấm lên, có lẽ đêm nay là lần cuối tôi được ngắm chàng ở khoảng cách gần thế này và cũng là lần cuối được ở bên chàng gần thế này.
Đến tận nửa đêm thì chợt tỉnh giấc, thế nào mà tôi lại chui tọt vào trong lòng chàng ta rồi, vội vàng nhích ra nhưng bị cánh tay chàng ta ôm chặt, không tài nào thoát được. Tôi cố không ngủ nữa, định bụng khi nào chàng ta nới tay thì sẽ nhanh chóng thoát ra.