Triệu Khinh được dìu lên xe ngựa, khi Mạch Nhiên vén rèm xe lên, nhìn thấy nam tử ngồi trong xe, trong nháy mắt Triệu Khinh giật nảy mình, nhịn không được nín thở.
Đêm tân hôn, sau khi Diệp Thị Ngọc vén khăn trùm đầu, uống rượu giao bôi xong thì hắn bị gọi đi. Chỉ là vấn đề phong tục hôn lễ của họ, tân lang tân nương đều phải trang điểm cho phù hợp với không khí vui vẻ của hôn lễ, cho nên sau khi trang điểm xong thì hoàn toàn không giống bản thân chút nào.
Vì vậy, ấn tượng của Triệu Khinh về tướng mạo của Diệp Thị Ngọc vẫn nằm trong bức chân dung và lời đồn đãi.
Vốn dĩ, sau khi tiêu diệt phiến loạn trở về là có thể nhìn thấy hắn, nhưng thổ phỉ gần Thượng Kinh vẫn luôn là tâm bệnh của hoàng thượng, hoàng thượng vui mừng khôn xiết vì trận chiến này, liền giữ hai cha con Tuyên Bình hầu ở lại hoàng cung bẩm tấu công việc.
Dù là ai thì đó cũng là niềm vinh dự tối cao.
Vì vậy, đây là lần đầu tiên Triệu Khinh nhìn thấy hình dáng thật sự của Diệp Thị Ngọc.
Cô mẫu của nàng đã từng nói, trong số những nam tử ŧıểυ bối ở kinh thành, nếu như chỉ xét về ngoại hình, thì không có ai có thể so sánh được với vị Tuyên Bình hầu phủ kia.
Các đường nét trên khuôn mặt cực kỳ sắc sảo, nhưng cũng không quá mức để lộ ra đột ngột, ngũ quan sáng sủa, làm như lãnh đạm, nhưng lông mày dày vô cùng, đôi mắt rất đen, thể hiện sự tương phản tột cùng giống như một chấm mực đậm trên tờ giấy trắng, tạo nên vẻ đẹp tương phản không thể nào chối cãi.
Hắn ngồi thẳng lưng trong xe ngựa, bộ quần áo màu thanh trúc không thể đè ép được được vẻ ngoài xinh đẹp của hắn, giống như một người trong tranh rơi xuống phàm trần.
Diệp Thị Ngọc nhíu nhíu mày.
Theo tuổi tác càng lớn lên, càng có rất ít người dám nhìn chằm chằm vào hắn, cho dù hắn còn là thiếu niên, cũng không có người nào nhìn hắn lâu như vậy.
Triệu Khinh trông đẹp hơn đêm tân hôn, nhưng cũng có rất ít người xấu xí hơn đêm tân hôn của họ.
Triệu Khinh có danh hiệu là đệ nhất mỹ nhân Thượng Kinh, người bên trên có được danh hiệu này chính là công chúa mẫu thân đã qua đời của nàng.
Chỉ là về ngoại hình, Triệu Khinh quả thực rất xuất sắc nhưng cũng không quá nổi bật đến mức “đối với cái danh tiếng lừng lẫy ấy, thực khó xứng nổi”.
Vì vậy, ấn tượng đầu tiên của Diệp Thị Ngọc về vợ mình là nàng có vẻ ngoài không xứng đáng với danh tiếng và phù phiếm.
Nhưng Diệp Thị Ngọc đã sớm biết, sự việc và con người trên đời hiếm khi được như ý muốn. Triệu Khinh đã là vợ của hắn, nếu không tốt cũng là tốt.
"Gia Hòa quận chúa là bút tích của nàng." Không có sự trùng hợp ngẫu nhiên nào ở Thượng Kinh, tất cả mọi thứ là kết quả đấu sức của tất cả các phe, do đó, Diệp Thị Ngọc suy đoán nói.
Triệu Khinh cũng am hiểu đạo lý này: "Chuyện của biểu ŧıểυ thư kia là bút tích của nàng."
Hai người đồng thời nói: "Đúng vậy."
Triệu Khinh nở nụ cười.
Nụ cười này cùng với ánh hoàng hôn buông xuống bên ngoài khiến cho nét mặt của Triệu Khinh trở nên sống động, đôi mắt này xứng đáng với danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của nàng.
Xe ngựa của Triệu Khinh vô cùng rộng rãi, mọi thứ bên trong xe đều được trang bị đầy đủ, sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp, lúc này ngồi trong xe còn có một nam nhân cao lớn với đôi chân dài, cho nên trông khá chật chội.
Những chiếc đệm nàng đặt ở vị trí chủ nhân đã được tháo ra, đặt ở bên cạnh.
Diệp Thị Ngọc tập võ từ nhỏ, thời niên thiếu theo sư phụ du lịch, cho nên hắn không quen ngồi trên đệm mềm mại như vậy, còn là hai cái đệm mềm mại như vậy.
Hắn chưa từng thấy ai đặt hai chiếc đệm lên xe ngựa, lão tổ tông trong nhà đi ra ngoài lễ Phật cũng sẽ không.
Nhưng Phúc Yên quận chúa từ nhỏ ở phủ công chúa, đi dạo trong vương phủ, hoàng cung mà lớn lên, cho nên được chiều chuộng như thế cũng có thể hiểu được.
Triệu Khinh cho rằng mình đã che giấu tốt lắm, lén lút nhìn Diệp Thị Ngọc.