Kim Ngọc Lương Duyên

Chương 5

Trước Sau

break

Càng ngày càng có nhiều người đến xem, mọi người đều biết tính khí của Gia Hòa quận chúa, thấy nàng lấy roi đánh người cũng không hề sợ hãi.

Chỉ là quận vương phi cắn răng, có chút khó xử. Không biết ai đã mang biểu ŧıểυ thư này vào Khang vương phủ, nhưng theo ý của Khang Vương thế tử, hắn không có ý định bỏ rơi vị biểu ŧıểυ thư này.

Một nửa nữ quyến có mặt mũi ở Thượng Kinh đều ở đây, Khang Vương thế tử sẽ rất khó để có một cửa hôn sự tử tế.

Nếu như không phải Gia Hòa quận chúa đâm đầu vào, tính tình củng không nóng nảy, chưa chắc sẽ bị làm rùm beng lên.

Nghĩ tới đây liền có chút thầm hận, chuyện xấu của mình bị vạch trần ở nhà người khác, thì thể diện của Gia Hòa quận chúa có tốt hơn không? Cần phải kêu gào cho mọi người đều biết hết à?

Nhưng lúc này Gia Hòa quận chúa xuất hiện ở nơi này, là vì tay áo bị thị nữ của quý phủ nàng ta làm bẩn.

Giờ nói là chuyện ngoài ý muốn, thì Thất hoàng tử tin hay Dương các lão sẽ tin?

Chính nàng ta cũng không tin.

Quận vương phi đang cân nhắc nên ngăn cản Gia Hòa quận chúa hay là giải tán đám đông, khóe mắt thoáng thấy Triệu Khinh đang chậm rãi thong thả đi dọc theo con đường, trông nàng không hề vội vã, giống như đang ngắm hoa.

Trong lòng mơ hồ có một phỏng đoán, muốn đi tìm quận vương thương nghị.

Triệu Khinh đi tới bên này, nhìn thấy một căn nhà nhỏ bằng gỗ gụ, bên ngoài có một vòng người đang đứng, lúc đầu bàn tán không ồn ào nhưng Gia Hòa quận chúa lại dùng hết sức lao vào trong phòng chửi ầm lên: "Tiện nhân! Ngươi đi ra cho ta!"

Có tiếng loảng xoảng, khi nghe thấy liền có thể tưởng tượng bình hoa trong phòng đã vỡ tan nát.

Triệu Khinh thầm nghĩ, Gia Hòa quận chúa tập võ từ thuở nhỏ, xem ra khí lực cũng không nhỏ.

Biểu ŧıểυ thư của Khang vương phủ là vị nào, dù là Triệu Khinh rành Thượng Kinh sáu câu cũng không biết là ai.

Triều đại này được thành lập một trăm năm, quan hệ thông gia thế gia rắc rối khó gỡ, lại theo đuổi mục tiêu nhiều con nhiều phúc, gia đình nào cũng có họ hàng ở cách xa hàng nghìn dặm, có rất nhiều gia đình còn gửi con gái đã đến tuổi đến Thượng Kinh, để có thể gả cao.

Nhìn vẻ mặt tức giận của Gia Hòa quận chúa, thì có lẽ vị biểu ŧıểυ thứ đó là thân thích mà nàng ấy khinh thường.

Dương Tư Niên đứng ở ngoài rìa đám đông, rất dễ bị bỏ qua.

Triệu Khinh đi tới trước mặt nàng, khóe môi nhẹ nhàng mở ra, giống như đang tán gẫu: "Cũng may Gia Hòa quận chúa là muội muội ruột thịt của Khang Vương thế tử, nếu là bị một cô nương xa lạ bắt gặp... thì thật sự là tai họa."

Dương Tư Niên quay đầu lại thì thấy đó là Triệu Khinh, chu đáo hành lễ: "Thế tử phi an khang."

Dương phu nhân hơi sợ Dương Tư Niên nhìn thấy những vết bẩn trên váy Dương Tư Niên, bà ta nghe con gái nói, nếu không phải Gia Hòa quận chúa tranh lên trước đã quen, ngay cả thay quần áo cũng tranh, thì người mở cánh cửa kia đúng là Dương Tư Niên.

Dương Tư Niên là một cô nương chưa lấy chồng, sẽ không thể tránh khỏi việc ô uế con mắt.

"Quận chúa nói rất đúng, chỉ là Khang Vương thế tử và biểu ŧıểυ thư nhà hắn tự tại ở trong nhà người khác thế này, thật khiến người khác không thể tưởng tượng được." Dương phu nhân âm dương quái khí nói đôi câu, bị Dương Tư Niên kéo vạt áo một cái mới không nói nữa.

Triệu Khinh nghĩ thầm, Dương Tư Niên là người thông minh, nhưng người thông minh thì không thú vị.

Thấy mục đích của mình đã đạt được, nàng tạm biệt hai người, nói với gã sai vặt trong phủ quận vương: "Sắc trời không còn sớm nữa, quận vương phi hiện tại thoát thân không được, ta cũng sẽ không đi cáo biệt, ngươi đi nói một tiếng đi."

Triệu Khinh nhẹ nhàng xoay người lại, tầng tầng lớp lớp làn váy khẽ lay động, từng bước từng bước rời đi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc