Dương Tư Niên và Gia Hòa quận chúa chỉ là đi trước đi sau, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gặp riêng ngoại nam.
Diệp Thị Ngọc không có mật báo với nàng, cho nên nàng chỉ có thể nghĩ ra cách bảo thủ để không liên lụy đến Hầu phủ.
Không lâu sau, một cô nương ăn mặc như nha hoàn chạy ra khỏi con đường quanh co, nàng ta chạy quá nhanh, trong tiệc hoa cúc mọi người đều hành xử lịch thiệp, hành xử khác biệt như thế dễ làm người khác chú ý, quan quyến quý nữ đều rối rít nhìn sang. Quận vương phi tự nhiên cũng nhìn thấy, nàng ta mở miệng quát lớn: "Chạy cái gì mà chạy, đừng đã quấy rầy khách nhân!"
Chờ cô nương kia đến gần, Triệu Khinh mới phát hiện nàng ta cùng lắm chỉ mười hai, mười ba tuổi, cách ăn mặc khác với thị nữ khác trong bữa tiệc, nàng ta hét lớn: "Trong phòng thay đồ đã xảy ra chuyện! Gia Hòa quận chúa phát hiện có người tư thông!"
Triệu Khinh đưa khăn tay lụa cho Lan San, một đám quý nữ đều đứng dậy đi về hướng phòng thay đồ.
Cảnh tượng náo nhiệt, cho dù lặp lại tiết mục cũ thì vẫn rất náo nhiệt, mà xem náo nhiệt thì ai mà không thích chứ.
Gia Hòa quận chúa cùng Dương Tư Niên một trước một sau đi vào phòng thay quần áo, tội tư thông đã được giải quyết, bọn họ cũng có thể đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, mà dù có đùn đẩy hay hòa giải thì đều cần phải dựa vào năng lực của Dương các lão thôi.
Đột nhiên, Mạch Nhiên đi ngược dòng người, đi về phía Triệu Khinh đang ngồi.
Triệu Khinh là người ngoài cuộc, nàng không thích xem náo nhiệt.
Mạch Nhiên nói: "Chủ tử, là Khang Vương thế tử và biểu ŧıểυ thư của Khang vương quý phủ."
"Ồ?" Triệu Khinh quả nhiên là ngoài ý muốn.
Phe cánh của Thất hoàng tử làm ra tình huống xấu hổ như vậy, nàng nghĩ sẽ tìm một người có thân phận không xứng với cháu gái của Các lão. Chỉ khi không môn đăng hộ đối, mới có thể nhảy qua bước cầu hôn, chơi đùa loại thủ đoạn này.
Nhưng vị trí Thế tử phi của Khang vương phủ, thật lòng đến nhà cầu hôn, Dương các lão cũng không nhất định sẽ không đồng ý. Chẳng lẽ là đã cầu hôn, nhưng thất bại, hoặc Dương các lão là lão thần dày dặn khó chơi.
Tuy nhiên, cũng có thể hiểu đón dâu cũng không phải kết thù, dù tính kế Dương các lão, nhưng hôn sự quả thật không tệ, bịt mũi thừa nhận cũng được.
Triệu Khinh đứng dậy đi về hướng phòng thay đồ.
Lan San nói: "Bên đó có rất nhiều người, cẩn thận va chạm với chủ tử. Có chuyện gì thì bảo Mạch Nhiên nói cho chủ tử nghe là được. "
Triệu Khinh chưa bao giờ thích chen chúc với người khác.
"Nếu đã thuận nước giong thuyền, thì cũng phải cho người khác biết. "
*
Gia Hòa quận chúa nhận cây roi do nha hoàn bên người đưa tới, khi roi vung lên kèm theo tiếng xé gió, hung hăng đánh ra một vết tích trên cánh cửa gỗ đỏ.
Trong phòng vang lên tiếng phụ nữ la hét, xen lẫn tiếng khóc.
Khang Vương thế tử kéo roi, nghiêm nghị quát lớn: "Gia Hòa, đừng gây chuyện!"
"Ta gây chuyện? Ta nói tại sao con đĩ nhỏ này ở vương phủ lâu như vậy còn không chịu lập gia đình, thì ra là để ý ca ca của ta." Nàng ta giật mạnh roi lại, Khang Vương thế tử chỉ có thể buông tay, quận chúa tàn bạo nói: "Loại thân thích ŧıểυ môn ŧıểυ hộ tống tiền này, huynh cũng để ý?!"
"Gia Hòa, cẩn thận lời nói!"
Gia Hòa quận chúa vẫn luôn chán ghét biểu ŧıểυ thư đến từ nhà chị dâu của thứ xuất ca ca này, vẻ mặt lẳng lơ, giỏi nhất là khuất phục nịnh hót, dỗ dành Khang vương phi rất thích nàng ta, mới nói nàng ta có mấy câu là nàng ta cúi đầu giống như bị khi phụ sỉ nhục dữ lắm vậy, đúng lúc này, Khang Vương thế tử sẽ dạy dỗ nàng, bảo nàng không lịch sự với khách.
Thì ra là vậy, hóa ra họ đã cấu kết với nhau từ lâu.