Triệu Khinh gắp mấy món ăn, sau khi thấy hết mới lạ, nàng không nhịn được bắt bẻ đứng lên, hoa cỏ cho vào thức ăn luôn có mùi vị kỳ lạ. Nó không hợp khẩu vị của nàng, liền để đũa xuống.
Thờ ơ nhìn quanh một lượt, Triệu Khinh lớn lên trong giới giàu sang bậc nhất Thượng Kinh, có người đến rồi đi, những người này đều là họ hàng thân thiết với nàng, người có thể khiến Thất hoàng tử thấy hợp mắt hoặc là quyền quý, ví dụ như Tuyên Bình hầu phủ, hoặc là có thực quyền, tỷ như Các lão võ tướng.
Có rất nhiều cô nương đến tuổi kết hôn mà vẫn chưa xuất giá, nhưng gia thế có thể lọt vào mắt Thất hoàng tử ở Thượng Kinh lại chỉ được mấy nhà.
Triệu Khinh nhìn từng nhà một, cuối cùng dời ánh mắt sang hai chiếc bàn phía sau nàng.
Dương Tư Niên ngồi ở bên cạnh mẫu thân uống canh, cô nương mười lăm, mười sáu tuổi không tính là đại mỹ nhân, nhiều nhất có thể nói một câu thanh tú, nhưng lại có khí chất rất tốt, không phải là đọc đủ thứ thi thư thì không thể nào dưỡng ra được khí chất thanh quý điềm đạm như thế
Triệu Khinh thích cô nương xuất thân từ thư hương môn đệ, nàng thầm nghĩ, ngưỡng cửa nhà Dương các lão sợ là sẽ bị đạp nát mất thôi, một cô nương tốt như vậy có lẽ sẽ có rất nhiều người muốn tới cầu hôn.
Mạch Nhiên vẫn chưa về, Triệu Khinh nháy mắt với Lan San, đầu ngón tay kín đáo chỉ vào Gia Hòa quận chúa cách nàng hai vị trí.
Gia Hòa quận chúa là con gái Khang vương, mẹ ruột của Thất hoàng tử từng là vũ nữ trong phủ Khang vương.
Đúng lúc này, dư quang của Triệu Khinh thoáng thấy một thị nữ vô tình làm đổ bát canh trong tay Dương Tư Niên, chút canh còn sót lại trong đó văng lên vạt váy màu hồng của nàng ấy.
Lan San cũng nhân cơ hội ném một hòn sỏi lên đầu gối của thị nữ phục vụ mang thức ăn lên, chân nàng khẽ cong, vài giọt canh cá sạo trong tay nhỏ lên ống tay áo Gia Hòa quận chúa, khiến màu nâu đỏ nhạt trông vô cùng nổi bật.
Dương Tư Niên an tĩnh đến mức dường như không có chuyện gì xảy ra, nàng gật đầu với mẫu thân, cùng thị nữ ở phủ quận vương rời đi.
Gia Hòa quận chúa vỗ bàn, tức giận đứng lên, lập tức làm khó dễ quận vương phi: "Ngươi dạy dỗ hạ nhân như vậy đó hả?!"
Không phải Vương gia nào cũng ngồi ngang hàng, ít nhất quận vương phi không dám khiêu khích Gia Hòa quận chúa nên chỉ có thể mỉm cười làm theo ý muốn của nàng ta, bảo thị nữ xin lỗi.
Bộ quần áo mới Gia Hòa quận chúa mặc hôm nay mới được mấy canh giờ đã bị làm bẩn, cho nên trong lòng rất là tức giận, nghe thấy quận vương phi một câu xin lỗi là xong, lập tức cười lạnh một tiếng, giơ tay muốn đánh thị nữ kia.
Triệu Khinh đặt bát trong tay lên bàn, đồ sứ trắng thượng đẳng phát ra âm thanh không nhẹ cũng không nặng, làm nổi bật lên nói trong trẻo như suối nước của Triệu Khinh: "Hòa muội muội không bằng ra ngoài giải quyết đi, đừng quấy rầy nhã hứng của mọi người."
Gia Hòa quận chúa thấy là Triệu Khinh, cắn răng chịu đựng cơn giận, bảo người dẫn đường đi thay quần áo.
Cũng không phải tất cả vương gia đều ngồi ngang hàng, mà các quận chúa cũng như thế.
Triệu Khinh ăn xong canh trong bát, Lan San muốn gọi thêm một bát nữa, Triệu Khinh xua tay, ra hiệu không cần. Lan San liền đưa khăn tay, Triệu Khinh nhận lấy, nhẹ nhàng lau miệng, khăn tay lụa trắng còn dính một chút son đỏ.