Kim Ngọc Lương Duyên

Chương 2

Trước Sau

break

Chuyện này không thể trách Triệu Khinh được, lần cuối cùng nàng nhìn thấy phu quân của mình, Tuyên Bình hầu Thế tử là vào đêm tân hôn.

Nàng không có khả năng vừa gả vào phủ Hầu gia đã có được thế lực cùng nhân mạch của Hầu phủ. Mấy tháng qua, Tuyên Bình hầu và Thế tử ở bên ngoài diệt phỉ, nàng là cô dâu mới, mẹ chồng yêu thương, lão tổ tông trong nhà dễ tính, nàng nhàn rỗi ở Hầu phủ đã lâu.

Đương nhiên, Triệu Khinh có thể đoán được, có thể khiến cho phủ quận vương không kịp tránh chính là bút tích của Thất hoàng tử.

Dù sao Tuyên Bình hầu cũng là đảng phái của thái tử.

Nhưng quận vương phi đã chơi đánh đố như thế, nàng không có cách nào đoán được kẻ xui xẻo bị giăng bẫy là ai, và kẻ giăng bẫy là ai. Hơn nữa, cho dù nàng biết, thì nàng ngăn lại kiểu gì, ngăn ở mức độ nào và liệu nàng có nên phơi bày mối tranh chấp này ra bên ngoài hay không.

Quận vương phi nói với nàng, thì quận vương cũng nên nói chuyện với Diệp Thị Ngọc đang ngồi ở tiền viện. Vậy nếu như Diệp Thị Ngọc ngăn cản, rồi nàng cũng ngăn cản, lỡ như nổi lên xung đột thì sao.

Quận vương phi thấy Triệu Khinh vẫn luôn ngắt lời mình, không chịu cho một câu trả lời chính xác, nàng ta trở nên lo lắng.

Thất hoàng tử muốn lôi kéo Dương các lão mới được bổ nhiệm, đánh chủ ý lên cháu gái của người ta, trắng trợn giở trò đồi bại ngay trong yến hội nhà bọn họ.

Bọn họ không muốn đắc tội Thất hoàng tử, không muốn đắc tội Dương các lão, chỉ muốn làm một người trong suốt ở Thượng Kinh. Vốn dĩ bọn họ là huyết mạch của Thiên gia, không dính dáng đến hoàng quyền, kiểu gì cũng có thể bình an.

Mà quận vương biết, thái tử dòng chính không có khả năng để Dương các lão và phe phái của Thất hoàng tử trở thành quan hệ thông gia.

Nhưng Triệu Khinh thực sự rất giỏi đánh Thái Cực Quyền, uyển chuyển đến mức nói được khoảng mười câu, thì một nửa là lời khách sáo, nửa còn lại là hỏi ngược lại.

Nha hoàn cúi đầu thì thầm vài lời vào tai quận vương phi, đã đến giờ khai tiệc.

Nàng ta nuốt cơn nóng giận vào bụng, đi ra ngoài chủ trì đại cuộc.

Triệu Khinh ngừng cười, nghiêng đầu sang một bên thì thầm với Mạch Nhiên: "Em đi tìm gã sai vặt của thế tử, bảo thế tử kể mọi chuyện cho ta."

Mạch Nhiên gật gật đầu, lặng yên không một tiếng động rời khỏi đình nghỉ mát.

Bởi vì Diệp Thị Ngọc không có ở nhà, cho nên Triệu Khinh khó có thể cảm nhận được mình đã lấy chồng. Nhưng về phương diện lý trí, nàng cho rằng mình là Thiếu phu nhân Hầu phủ, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Những chuyện nàng có thể làm, nàng nhất định sẽ làm.

Lan San cúi đầu hỏi Triệu Khinh: "Mạch Nhiên biết dáng dấp gã sai vặt của cô gia ra sao ư?"

". . ." Triệu Khinh còn chả biết.

Suy bụng ta ra bụng người, thì ra là vào đêm tân hôn Mạch Nhiên đã nhìn thấy gã sai vặt của thế tử một lần.

Triệu Khinh hỏi: "Vậy em có nhớ không?"

Lan San lắc đầu.

"Mà thôi, có lẽ em ấy sẽ nhớ được dáng dấp cô gia thế nào mà đúng không?"

Có lẽ vậy.

Tiệc hoa cúc bắt đầu rất thuận lợi, Triệu Khinh ngồi ở bàn đầu tiên, nhất phẩm quận chúa được hoàng đế đặc biệt thân phong, cho nên nàng là vị khách tôn quý nhất trong bất kỳ yến tiệc nào mà không phải là hoàng gia tổ chức.

Thị nữ có dáng người yểu điệu bưng thức ăn tinh xảo đi lên, Triệu Khinh cẩn thận quan sát những món ăn mới này.

Chưa nói đến mùi vị của nó, chỉ nhìn bề ngoài thôi cũng đã thấy ngon, ngay cả những món ăn trang trí trên đĩa cũng được chạm khắc cẩn thận thành hình hoa cúc, dụng tâm như vậy, cũng khó trách quận vương phi muốn ngăn cản Thất hoàng tử phá hỏng thịnh hội này.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc