Cách bố trí phủ quận vương rất phù hợp, khiến Triệu Khinh rất thích.
Bữa tiệc hoa cúc chiêu đãi trăm nhà, là một sự kiện sôi động vào mùa thu, ŧıểυ bối của tất cả các gia đình đại thần huân quý đều tới. Nghe đồn ngày hôm trước phủ quận vương có một đầu bếp rất giỏi, nàng chuyên sử dụng hoa cỏ làm món ăn, hôm nay nàng làm đầu bếp chính, lấy hoa cúc làm chủ, sáng tạo ra những món ăn mới.
Trước bữa tiệc, không thể thiếu một nhóm nữ quyến muốn đi dạo trong vườn, chiêm ngưỡng trân phẩm trong những đóa hoa cúc này, đồng thời cũng có ý định để mấy nữ nhi của mình gặp gỡ bạn bè.
Nhưng những chuyện này không có liên quan gì đến Triệu Khinh, nàng cũng không hiểu gì về hoa, cũng không có tỷ muội hay thân thích nào chưa xuất giá cần gặp nàng, cho nên nàng ngồi một mình trong đình trốn nắng gắt cuối thu, rất là thích ý.
Đình nghỉ mát nằm ngay lối vào hoa viên, có hoa tử đằng quấn quanh cột đá, Mạch Nhiên và Lan San đứng sau lưng Triệu Khinh, nhẹ nhàng quạt gió xua đuổi muỗi, côn trùng cho nàng.
Cơn gió nhẹ thổi qua làm cho chùm hoa hai bên đình đung đưa, quận vương phi dẫn theo mấy nha hoàn đi dọc theo con đường đá xanh. Hôm nay nàng ta là chủ nhà, ăn mặc trang nghiêm gọn gàng, trâm vàng hoa mẫu đơn trên đầu tỏa sáng dưới ánh mặt trời rực rỡ, phản chiếu lên sợi chỉ vàng trên chiếc áo ngoài màu xanh nhạt.
Quận vương phi tràn đầy ý cười, đi đến hỏi han ân cần một phen.
Trong lòng Triệu Khinh biết có chuyện gì đó, bằng không thì nhiều người đang chờ nàng ta đến bắt chuyện như vậy, mắc gì nàng ta phải đến đây để chào nàng.
Nàng cũng không vội, khách sáo đáp lại, nói một hồi lâu về mấy chuyện vô nghĩa, cuối cùng mới đi vào vấn đề chính.
Quận vương phi nhấp một ngụm trà: "Khi chúng ta tổ chức tiệc, sợ nhất chính là nữ quyến nhà ai không cẩn thận rơi xuống nước, hoặc làm làm bẩn quần áo."
Nàng ta dừng một chút, sau đó tiếp tục mỉm cười nói: "Thế tử phi, ngài nói có đúng hay không?"
Triệu Khinh nhếch môi cười cười, phụ họa đôi câu: "Ai nói không phải?"
Triệu Khinh là Thế tử phi của Tuyên Bình hầu không giả, nhưng thân phận quận chúa của nàng ta cao quý hơn, trong vòng tròn ở Thượng Kinh đều là tâm tư tinh tế, bản thân Triệu Khinh không quá để ý những thứ này, nhưng bọn họ luôn quan tâm người khác suy tính cái gì, cho nên chuyện này có liên quan đến Tuyên Bình hầu phủ, thì không liên quan gì đến bản thân Triệu Khinh.
Nàng ngẫm nghĩ một hồi, ở sân sau phủ quận vương có một hồ nước, lúc Triệu Khinh đến có nhìn thoáng qua, trong veo thấy đáy, nếu ngã vào cũng không xảy ra chuyện gì được. Vậy thì chính là câu chuyện ở phía sau rồi.
Nữ nhi gia da mỏng bị dơ quần áo thì phải đi thay, việc chủ nhà chuẩn bị phòng thay quần áo càng phổ biến hơn. Nhưng nếu ở phòng thay quần áo đụng phải người khác thì khó mà nói được.
Các thủ thuật thông thường được sử dụng trong các bữa tiệc thường cũ rích không có gì mới lạ, nhưng lại rất hữu dụng.
Quận vương phi nói toạc ra với nàng vào lúc này, tức là nàng ta đã nhận được tin tức và biết sẽ xảy ra chuyện như thế này. Nói toạc ra cho nàng nghe thay vì tự mình giải quyết, nghĩa là nàng ta không thể ngăn cản được, mà hy vọng nàng sẽ đi ngăn lại, hoặc là nàng sẽ tìm ai đó để ngăn lại.
Triệu Khinh chỉ trong chốc lát đã đoán ra được tâm tư của quận vương phi. Rất có thể là một nhân vật nào đó mà phủ quận vương không thể trêu vào cũng không dám đắc tội, và vị kia còn đứng ở thế đối lập với Tuyên Bình hầu phủ.
Nhưng Triệu Khinh không nhúc nhích, thản nhiên bỏ qua chủ đề này, mà lại đi nói về cây trâm vàng lấp lánh trên đầu quận vương phi.