Hắn từng là võ Trạng nguyên diễu hành trên phố xá sầm uất, nghe hẳn là rất oai phong mạnh mẽ, đại hán lưng hùng vai gấu, nhưng trên thực tế lại là tay vượn eo ong, ngay cả khi ngồi xuống cũng có thể nhìn thấy dáng người cao lớn của hắn.
Đối mặt với con ngươi cực kỳ đen của Diệp Thị Ngọc, Triệu Khinh biết mình đã bị phát hiện, cảm thấy có chút bối rối, nhưng Triệu Khinh giả vờ rất hay, lập tức quang minh chánh đại nhìn hắn, ngoài miệng hỏi: "Thế tử, ta nghĩ có một số việc chàng nên trao đổi với ta."
Diệp Thị Ngọc nghe vậy, cũng nói đến chuyện chính.
Vị biểu ŧıểυ thư kia đã sớm mật báo cho quận vương, kể từ khi bắt đầu kế hoạch, nàng ta liền nghĩ biện pháp tiếp xúc Tuyên Bình hầu phủ. Nàng ta mưu cầu phú quý của vương phủ, nguyện ý làm thiếp cho Khang Vương thế tử.
Nhưng Dương gia là thư hương môn đệ, coi trọng nhất là phẩm hạnh, cầu hôn cô nương nhà bọn họ, xuất giá ba năm không sinh được, cô gia mới có thể nạp thiếp.
Ba năm là quá dài đối với một nữ tử ở độ tuổi phù hợp, nàng ta mới phải vật lộn đọ sức và mượn sự giúp đỡ của người khác để cho mình một chút ngon ngọt.
Nếu mọi việc suôn sẻ thì sẽ như bây giờ. Nếu mọi chuyện không thành thì không còn gì để nói. Nàng ta đã nhìn thấy sự giàu có của vương phủ Thượng Kinh, cho nên nàng ta khó có thể chịu đựng một cuộc sống tầm thường và vất vả được nữa.
Câu chuyện của Diệp Thị Ngọc khá thú vị, ngắn gọn nhưng đi vào trọng tâm. Triệu Khinh thực sự không quan tâm đến mưu đồ của biểu ŧıểυ thư kia, nàng vẫn giữ nguyên nụ cười, không đầu không đuôi hỏi: "Đã vạch mặt đến trình độ này ư?"
Triệu Khinh cũng tinh tường điều này: "Vị biểu ŧıểυ thư kia là do ngươi sắp xếp."
Cả hai người đồng thời nói: "Phải."
Triệu Khinh mỉm cười.
Nụ cười này, dưới ánh hoàng hôn buông xuống, khiến cho dung mạo Triệu Khinh càng thêm tươi tắn. Diệp Thị Ngọc nghĩ, đôi mắt này quả thật xứng đáng với danh tiếng đệ nhất mỹ nhân của nàng.
Xe ngựa của Triệu Khinh cực kỳ rộng rãi, bên trong đầy đủ tiện nghi, sắp xếp gọn gàng, rất thoải mái. Bây giờ có thêm một người đàn ông cao lớn ngồi vào nên trông có vẻ hơi chật chội.
Tấm đệm nàng đặt ở vị trí chính đã được lấy ra, đặt sang một bên.
Diệp Thị Ngọc từ nhỏ đã luyện võ, thời niên thiếu theo sư phụ du ngoạn khắp nơi, không quen ngồi đệm mềm như vậy, huống chi là hai cái đệm mềm chồng lên nhau như vậy.
Hắn chưa từng thấy ai ngồi xe ngựa lại phải đặt hai cái đệm, ngay cả lão tổ tông trong nhà khi ra ngoài lễ Phật cũng không làm thế.
Nhưng Phúc An quận chúa từ nhỏ lớn lên ở phủ công chúa, phủ vương gia, hoàng cung, dù có kiêu ngạo đến đâu cũng có thể hiểu được.
Triệu Khinh tự cho rằng mình che giấu rất tốt, len lén nhìn Diệp Thị Ngọc.
Hắn từng là võ trạng nguyên được diễu phố giữa chợ, nghe nói hẳn là người cường tráng, lưng hùm vai gấu, nhưng thực tế, vai rộng eo thon, dù ngồi cũng có thể thấy dáng người cao ráo.
Ánh mắt chạm phải đồng tử đen láy của Diệp Thị Ngọc, Triệu Khinh biết mình đã bị phát hiện, trong lòng có chút hoảng hốt, nhưng nàng đã quen với việc che giấu cảm xúc, nàng liền nhìn thẳng, hỏi: "Thế tử, ta nghĩ có vài chuyện chàng nên nói rõ với ta."
Diệp Thị Ngọc nghe vậy, cũng bắt đầu nói chuyện chính sự.
Vị biểu ŧıểυ thư kia đã mật báo cho Quận vương sớm hơn rất nhiều, ngay từ khi kế hoạch này hình thành, nàng ta đã tìm cách tiếp cận Tuyên Bình hầu phủ. Nàng ta muốn cầu phú quý ở Vương phủ, bằng lòng làm thiếp cho Khang Vương thế tử.