Cơ thể hai người hòa hợp với nhau một cách hoàn hảo, chỗ thân mật kề sát vào nhau không thể tách rời, tựa như sinh đã dành cho nhau vậy.
Không từ nào có thể diễn tả được tư vị sự kết hợp thân mật này.
Ninh Uyển chỉ cảm thấy thân thể chưa bao giờ được lấp đầy như vậy, mà Lệ Minh Đình thì như tìm lại được xương sườn đã mất từ lâu của mình, trái tim vốn lưu lạc bấy lâu cuối cùng cũng tìm được chốn về.
Anh dựng thẳng thắt lưng mà làm, vật to lớn kia dù không phải chùy đồng nhưng hơn hẳn gậy sắt, cứng rắn như kim loại, dễ dàng làm cơ thể cô mềm đi, tóc bay tứ tán.
“Kêu ra, hửm?” Lệ Minh Đình hôn lên môi cô, nhẹ giọng nỉ non, hạ thân như mô tơ điện không ngừng ra vào bên trong, càng lúc càng mạnh, tàn nhẫn mãnh liệt đâm sâu vào, khiến hoa huyệt của cô không có thời gian khép lại.
Người đàn ông nhìn như lãnh cảm cấm dục, vậy mà lúc trên giường lại khác hẳn, nhiệt tình như lửa, đòi hỏi vô độ.
Hơi thở nóng rực của anh phả lên mặt và cổ cô, như xuyên qua da thịt thấm sâu vào bên trong, rồi dồn về trí óc. Ninh Uyển cảm thấy mình đang phát sốt, nếu không thì sao hơi thở của cô lại nóng thế này chứ.
Toàn thân bị dày vò đến rã rời, dâm thủy lan tràn, nhưng cô vẫn không chịu kêu ra. Trong nhận thức hạn hẹp của cô, một cô gái ngoan sẽ không rêи ɾỉ trên giường, chỉ có gái điếm mới kêu ra tiếng.
Không thể như nước chảy bèo trôi, cô cần phải nhẫn nhịn, phải chịu đựng. Cô im lặng thở hổn hển, mồ hôi chảy từng giọt.
Càng ngây ngô, anh càng muốn phá hoại.
Mỗi lần anh đều mạnh mẽ đâm thật sâu vào, khiến lưng cô đập mạnh vào ván cửa. Hoa huyệt thoáng chốc sưng đau không dứt, khe hẹp không kịp nghỉ ngơi đã phải nghênh đón lần đưa đẩy tàn nhẫn tiếp theo của anh.
Nhưng không phải mọi chuyện đều theo ý mình, Lệ Minh Đình đột ngột thay đổi tư thế, bắt đầu nhẹ nhàng trêu chọc cô, từ từ rút ra rồi chậm rãi đi vào, mỗi lần phía dưới tiến vào là một lần hoa huyệt khép chặt, quy đầu cọ vào mép cửa liền rút lui, trông rất thương tiếc, nhưng thực tế là đang trá hình hành hạ cô.
Ninh Uyển làm sao không hiểu, nhưng cô không muốn mở miệng.
Hoa huyệt chưa được ăn no, vì thèm khát mà tiết mật, còn anh cứ như có như không trêu nó. Một hồi lâu không được thỏa mãn, nơi sâu nhất trong cơ thể cô bắt đầu nhộn nhạo gợn sóng, cứ như bị muỗi đốt, cả trái tim lẫn cơ thể đều khó chịu.
Sâu trong đáy lòng có tiếng kêu gào, khát khao anh có thể tàn nhẫn phóng túng một chút, mạnh mẽ đi sâu vào, đâm tận hoa huyệt, giúp cô thoát khỏi cơn ngứa.
Cô cũng là người, cũng sẽ không thoát khỏi thất tình lục dục, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp với anh, nhỏ giọng như muỗi kêu, “Cho em.”
Ngoài thẹn thùng còn ẩn chứa bi thương.
Anh thính tai nghe được, yêu thương hôn lên môi cô, cười khẽ, “Ngoan, sẽ cho em hết.”
Chưa dứt lời đã mạnh mẽ đâm vào, đi sâu tận bên trong.
“Aaa…” Cô nũng nịu rêи ɾỉ, dịu dàng êm tai như tiếng chim vàng anh, xen lẫn chút ngọt ngào, quyến rũ người khác.
Như lần đầu tiên, cô kêu rên một cách xấu hổ, âm thanh vang lên không hề đứt quãng, hòa với tiếng cơ thể va chạm, âm thanh văng vẳng cứ vậy mà phiêu đãng trong phòng.
Thân thể trắng ngần của cô bị anh húc lúc lên lúc xuống, bộ ngực trắng sữa run rẩy liên tục. Cú thúc mạnh mẽ khiến ván cửa sau lưng cô phát ra tiếng, Ninh Uyển cảm thấy anh cứ thô lỗ như vậy thì không chừng sẽ phá hư cửa mất.
Không để cô suy nghĩ lâu, anh lại tiếp tục mạnh mẽ đâm vào, nông sâu có đủ, va chạm đến mức khiến tiếng rêи ɾỉ của cô nơi cổ họng cũng trở nên rời rạc.
Ninh Uyển đang lúc trẻ đẹp nhất, cơ thể khi thì mềm mại khi thì căng chặt. Đôi chân mềm oặt căn bản không đứng được, chỉ miễn cưỡng nhón mũi chân , cố hết sức chống đỡ từng đợt va chạm như cuồng phong bão táp của anh, lưng và tóc vì va đụng hơi đau.
Cô quét mắt xuống phía dưới, mới chợt phát hiện quần áo của anh vẫn chưa kịp cởi ra. Chiếc quần được cởi xuống một nửa, để lộ bụng dưới thon gầy, cơ bắp rõ ràng, không hề có chút thịt thừa, vừa nhìn đã biết thường xuyên tập luyện.
Cô không nhìn tiếp nữa, xấu hổ không chịu được.
Bàn tay anh to lớn có vài vết chai mỏng, ra sức xoa nắn bộ ngực loang lổ dấu răng của cô, ngón cái thỉnh thoảng quét qua đầu ngực. Vật cứng rắn to dài chống đỡ tại cửa huyệt, nhiều lúc không vào hết thì sau đó lại tàn nhẫn đâm thẳng vào.
“A… không đứng được… chậm một chút…”
Chân của cô đã loạn choạng sắp ngã. Dâm thủy tràn ra chảy xuống hai chân, thậm chí một ít còn nhỏ xuống thảm, thoáng để lại dấu vết. Tay cô vô lực đặt trên cổ anh, hai chân cũng quấn lên hông anh.
“Yếu ớt.” Lệ Minh Đình dừng lại, vỗ vỗ cái mông của cô, trơn nhẵn vô cùng, anh nở nụ cười, dứt khoát ôm lấy eo cô, đặt cô nằm xuống thảm. Hai tay nắm eo cô, quỳ gối giữa hai chân cô, rồi cúi người kề sát xuống, cự long nhắm ngay hoa huyệt, cuối cùng cũng mạnh mẽ cử động.
Chất lỏng vãi khắp nơi, da thịt nảy lên.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô khẽ nhếch, bị anh đâm đến chết đi sống lại, sa vào khoái lạc. Cơ thể mềm mại lắc lư, toàn thân co giật như chuột rút, khe hẹp lại thu hẹp từng đợt, kẹp chặt đến mức anh khó mà di chuyển.
Đột nhiên, bụng dưới của Ninh Uyển co rút mạnh, eo hơi cong lại, bên trong lại phun ra dâm thủy, chảy ào ào chảy, ướt đầy cả nền.
Anh vốn đã muốn bắn, quy đầu đang căng ra thu lại bất ngờ bị một đợt tinh hoa ấm áp tưới lên, chỉ cảm thấy mất hồn đến tận xương, sự sảng khoái chạy thẳng lên đỉnh đầu, lan ra khắp người.