Kim Chủ Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 16 - Triền Miên

Trước Sau

break
Có nói, đàn ông tiến vào trái tim phụ nữ thông qua âm đa͙σ.

Như vậy, nếu quan hệ thể xác giữa nam nữ duy trì lâu dài, sẽ thật sự trở thành tình yêu sao?

Đắm chìm trong dư vị cao trào, Ninh Uyển cảm thấy lâng lâng như trên mây, tựa trôi qua cả một thế kỷ, cảm giác kỳ diệu này mới dần tan biến.

Như thể được sống lại, cô mệt mỏi không muốn nhúc nhích, nheo mắt nhìn người đàn ông đang nghỉ ngơi dưỡng sức giữa hai chân mình, trong đầu cô bỗng dưng hiện ra suy nghĩ.

Cô nở nụ cười không rõ ý tứ.

Đàn ông ba mươi như sói, tinh lực có thừa, câu này rất thích hợp để hình dung Lệ Minh Đình.

Ninh Uyển lên đỉnh hai lần, anh chỉ mới bắn một lần, làm lâu như vậy, vẫn chưa mệt mỏi. Anh chậm rãi rút vật nửa mềm kia ra, bóng loáng ướt át, mang theo một chút lưu luyến không muốn rời khỏi hoa huyệt phấn hồng xinh đẹp.

tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng sữa chảy như thác ra từ hoa kính chật hẹp, không ngừng chảy xuống đùi cô, rơi xuống thảm và văng cả lên quần của anh, miệng huyệt thì không cần phải nói, đã sớm dánh đầy chất lỏng kia, lông mu dính vào nhau thành một mớ hỗn độn.

Vô cùng sắc dục, vô cùng gợi tình.

Quần áo đã bẩn, Lệ Minh Đình dứt khoát cởi ra, sau đó cũng cởi chiếc váy đã nhăn nhúm ở bên eo cô ra, ném tới một góc.

Dáng người của anh không khác gì bức tượng Hy Lạp cổ, cơ ngực rắn chắc, cơ bụng rõ ràng, mỗi một chỗ trên cơ thể đều như được chạm khắc tỉ mỉ, từng đường cong cơ bắp mạnh mẽ, làn da màu đồng, gợi cảm mê hoặc.

Anh không chút e dè, thân hình cao lớn không một mảnh vải đứng trước mặt cô, mặc cho cô thưởng thức. Phía dưới của Ninh Uyển vẫn mở ra, cô đỏ mặt lén nhìn cơ thể trần trụi anh, nhìn một chút thì có phản ứng, bụng dưới tự dưng nóng lên, còn chảy ra một dòng nước ấm, cô tự lừa dối mình vội khép chân lại, kẹp chặt vào nhau.

“Muốn sao?” Lệ Minh Đình liếc thấy động tác giấu đầu hở đuôi của cô, trong lòng hiểu rõ nhưng vẫn cố ý trêu chọc.

Ninh Uyển không chịu được sự trêu chọc của anh, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như có thể nhỏ ra máu, nghiêng đầu qua chỗ khác, không muốn nhìn ánh mắt anh nữa. Cô không thể tin được thân thể của mình lại phóng túng như vậy, chỉ nhìn thôi mà cũng có cảm giác.

Nhận thấy thể lực cô đã khôi phục, Lệ Minh Đình ôm lấy Ninh Uyển đi tới cạnh bàn ăn, đặt cô lên bàn, điều chỉnh tư thế của cô xong, bèn ra lệnh, “Nằm sấp lại.”



Bàn ăn màu trắng được làm bằng đá cẩm thạch tự nhiên, mặt bàn trơn bóng mát lạnh, cơ thể nóng rực vừa chạm vào liền giật mạnh một cái, run rẩy.

Chiếc bàn vừa dài vừa rộng, tay cô không với tới phía đối diện, chỉ có thể một tay nắm cạnh bàn, một tay để dưới mặt bàn, giữ vững tư thế.

Cái mông tròn trĩnh trắng nõn vểnh lên cao, hai chân tách ra để lộ hai cánh hoa phấn hồng ướt át. Hai tay Lệ Minh Đình giữ mông cô, phía dưới tập trung dốc sức, “phụt” một tiếng liền đâm vào.

“A…” Bụng bất ngờ bị trướng lên, Ninh Uyển không kìm được phải kêu ra tiếng, tư thế này khiến cơ thể bị đâm sâu vào, cô không thoải mái lắm.

Vật nửa cứng kia vừa tiến vào hoa huyệt liền tràn trề sức sống, nhưng vẫn chưa hoàn toàn cứng lên, Lệ Minh Đình kiên nhẫn hai nông một sâu mà chuyển động.

Phần dưới ra vào từng đợt theo quy luật, toàn bộ đẩy vào lại lui ra, khiến hoa huyệt phấn nộn khó khăn mà nuốt vào nhả ra. Vật cứng rắn cọ sát mị thịt ẩm ướt, cảm nhận được sự chặt chẽ sâu hút, bị kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, càng trở nên cứng hơn.

Thật sự là báu vật trời sinh, làm lâu như vậy mà vẫn còn chặt như xử nữ, anh càng làm càng sảng khoái.

Hành lang chật hẹp đến cực hạn, vật kia của anh quá to, từng lớp nếp gấp trong mị thịt đều phải ra sức chống đỡ. Ninh Uyển rêи ɾỉ trong miệng, vẻ mặt kỳ lạ, trông như vừa thoải mái lại vừa đau đớn.

Nhịp điệu chuyển động của anh bắt đầu mạnh mẽ, vật cứng rắn nhanh chóng rút ra hơn phân nửa rồi lại ngang nhiên hung hăng đâm vào hoa huyệt, chọc vào mị thịt nhạy cảm mềm mại của cô. Bên trong hoa huyệt chứa đầy dâm thủy và tϊиɧ ɖϊ©h͙, tiếng ra vào kết hợp vang lên, nước chảy đầy thảm.

Ngực của cô áp lên mặt bàn, bị ép giống như một nhúm bột mì mềm nhũn, theo chuyển động của anh, đầu ngực căng cứng lại trở nên nhạy cảm lạ thường, cọ sát trên mặt bàn cẩm thạch trơn nhẵn lạnh lẽo.

Làn sóng kɧoáı ©ảʍ từng đợt truyền vào dây thần kinh trong não, người đàn ông phía sau lại tàn nhẫn đâm vào mị thịt mềm mại của cô. Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ hai phía, Ninh Uyển thoải mái muốn rơi nước mắt, cô chỉ có thể rêи ɾỉ thở gấp.

Ninh Uyển như đóa hoa mềm mại chịu đủ sự tàn phá, toàn thân run rẩy, vẻ ngoài yếu đuối đáng thương, làm cho suy nghĩ muốn dày vò cô trong đầu Lệ Minh Đình càng rõ nét hơn.

Anh càng mạnh mẽ hơn, ra vào điên cuồng mãnh liệt, xương hông dán chặt cặp mông trắng nõn của cô, túi trứng nặng trịch va đập vào bắp chân của cô, khiến mảng thịt non bên trong đỏ ửng.

Thân thể mềm mại nhỏ nhắn lắc lư, cô nắm chặt góc bàn, lo sợ bị anh đâm té ngã, mỗi lần anh đâm vào, cô lại không nhịn được mà rêи ɾỉ một tiếng, dâm thủy không ngừng chảy ra.

Lệ Minh Đình nhìn chằm chằm vào cảnh đẹp trước mặt, đôi mắt híp lại tối sầm.



Tấm lưng trần của cô trắng như ngọc, làm da mịn màng sáng bóng, như một tờ giấy trắng không nhiễm chút bụi nào, cứ như đang đợi người khác vẽ lên.

Mà Lệ Minh Đình anh lại rất cam tâm tình nguyện trở thành người đó.

Như bị mê hoặc, anh cẩn thận hôn lên tấm lưng của cô, đôi môi mỏng liếm mút dọc theo xương bướm đến xương cụt, đụng chạm nhẹ nhàng, dịu dàng tình cảm, trân trọng vô cùng.

Lúc Ninh Uyển đã hoàn toàn sa vào cái bẫy dịu dàng của anh, thì cơn đau đớn bất ngờ xuất hiện.

Anh đáng sợ như ma cà rồng, hàm răng sắc bén như muốn ghim vào da thịt cô để hút lấy máu, anh gặm cắn khắp nơi trên lưng cô, giống như một con sư tử đang đánh dấu chủ quyền, không ngừng lưu lại dấu ấn thuộc về mình.

“A nhẹ một chút… đau quá…” Hình như bị cắn rách da, Ninh Uyển cảm thấy rất đau, cô vặn vẹo vòng eo muốn thoát khỏi nanh vuốt như dã thú của anh.

Nhưng anh không nghĩ như vậy, mà ngược lại còn cảm thấy cô đang nghênh đón hùa theo mình, nên ra vào càng mãnh liệt, lưỡi dao sắc bén húc mạnh về phía hoa huyệt. Các dấu răng nông sâu khác nhau loang lổ trên tấm lưng trần, nhìn từ xa không khác bức tranh hoa mai đẹp đẽ, lúc này anh mới chịu buông tha.

“Aaa… không được…” Hoa huyệt như sắp nát vụn ra bởi kỹ thuật làm tình của anh, trong người dâng lên cơn thủy triều, tuôn trào mãnh liệt, Ninh Uyển bị làm đến mức đôi mắt xinh đẹp mở to ra, liên tục thét chói tai, hành lang nhỏ hẹp co rút theo từng đợt rút ra.

ŧıểυ huyệt co lại, đầy nếp gấp, chằng chịt như mạng nhện ôm chặt lấy vật cứng rắn, càng lúc càng thắt lại, siết lấy anh không buông, như muốn nghiền nát vật kia.

Lệ Minh Đình không khỏi hít sâu vào hơi, cả người căng cứng đến cực hạn, dưới thân ra vào liên tục, tay anh luồn xuống dưới nách cô, nắm lấy bộ ngực mềm mại, dùng sức nhào nặn đủ kiểu, mượn lực đẩy thân trên của cô lên.

Tay kia của anh luồn vào tóc cô, vừa kéo cô quay lại, anh đã điên cuồng hôn lên, hoàn toàn không để cô có cơ hội hít thở, vừa cắn vừa mυ"ŧ, đầu lưỡi quấy phá trong miệng cô, ép lưỡi cô phải cùng dây dưa với anh.

Lệ Minh Đình đang chạy nước rút nên động tác càng mạnh mẽ. Chân Ninh Uyển mềm nhũn, cô thuận thế tựa vào ngực anh, cảm nhận được sự run rẩy của vật kia trong hoa huyệt của mình.

Cứ thế ra vào một lúc, anh lại đè âʍ ɦộ ướt át của cô sát vào phần dưới của mình, sau đó, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực như nham thạch bắn sâu vào bên trong hoa huyệt, rồi chảy vào tử ©υиɠ cô.

Chỉ cần uống thuốc tránh thai thì sẽ không mang thai mà nhỉ.

Ninh Uyển mơ mơ màng màng nghĩ.
break
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc