Anh mãnh liệt nuốt lấy tiếng kêu của cô. Tấn công nhanh chóng, anh cạy mở khoang miệng của Ninh Uyển, tùy ý đòi hỏi, càn quét mọi ngóc ngách trong miệng cô.
Ninh Uyển thụ động tiếp nhận, anh lại ra sức câu dẫn cái lưỡi đinh hương của cô, ngậm vào trong miệng mình chơi đùa. Cô hoàn toàn không có sức lực chống đỡ, bị anh hôn đến choáng váng đầu óc, toàn thân mềm oặt không có sức, bên dưới đã bắt đầu ẩm ướt
Trong khoang xe khép kín, hai người hôn nhau say đắm, môi lưỡi quấn quýt, trong tôi có em, trong em có tôi, tiếng nước bọt trao đổi vang lên như tiếng nước chảy.
Tay Lệ Minh Đình vuốt ve sau lưng cô, dần dần cảm thấy chưa đủ nên lặng lẽ kéo khóa kéo xuống, thỏa mãn luồn tay vào bên trong váy, chạm vào tấm lưng bóng loáng như ngọc của Ninh Uyển, thuận tiện cởi móc áo lót của cô.
Ninh Uyển vẫn chưa nhận ra, chỉ thấy oxy nơi lồng ngực dường như đều bị anh hút hết, cảm giác khó thở ập tới, cô khẽ đấm lên lưng anh, tỏ vẻ kháng cự.
Dù Lệ Minh Đình đang rất hứng thú, song vẫn luyến tiếc rời khỏi cái miệng nhỏ nhắn của cô, thay đổi mục tiêu. Đôi môi ấm áp dán lên cái cổ mảnh khảnh của cô, vừa liếʍ vừa mυ"ŧ, không để sót một tấc thịt nào.
Không khí trong lành lập tức tràn vào trong phổi, Ninh Uyển cảm thấy như được sống lại. Cô vội vàng thở gấp, trước ngực phập phồng bất định như sóng lớn cuộn trào mạnh liệt.
Cử động của cô làm máu nóng trong người Lệ Minh Đình sôi trào, anh thô lỗ cởi bỏ áo lót của cô. Hai khối tuyết trắng mềm mại hiện ra, khiến đôi mắt của anh sáng lên. Tay anh chạm vào ngực cô, lòng bàn tay rắn chắc bao phủ lên đôi gò mềm mại run rẩy mà một tay nắm không trọn.
“Ưm…” Tay anh như có ma lực, chỉ cần đụng chạm vài cái đã khiến Ninh Uyển động tình. Cô cố nén không phát ra tiếng, chỉ sợ bất cẩn ngâm nga sẽ làm tài xế nghe được.
“Kêu lên, tôi muốn nghe.”
Lệ Minh Đình ngậm lấy vành tai cô, hàm răng khẽ cắn liếʍ như mê hoặc bên tai cô. Bàn tay to lớn nhào nặn như đùa giỡn hai khối tròn đầy của cô, vừa bóp vừa chà sát.
“Ưm tài xế… sẽ… nghe được.” Ninh Uyển cắn chặt đôi môi, khó khăn trả lời. Anh không buông tha mà tiếp tục trêu chọc điểm nhạy cảm của cô. Ngón cái chạm vào đầu ngực dựng cứng đỏ hồng của cô, ấn véo vuốt ve theo vòng tròn, thích thú gia tăng sức lực, khiến cô suýt không nhịn được mà rêи ɾỉ.
“Anh ta không nghe được.”
Anh hôn dọc theo xương quai xanh, một đường xuống đến trước ngực cô, cọ xát đầu ngực phớt hồng của cô, rồi há miệng ngậm lấy một bên ngực, tay trái thuận tiện trượt xuống, bao phủ vuốt ve cặp mông mềm mại của cô.
Ninh Uyển không tin tưởng độ cách âm, cô ghé vào cổ anh thở hổn hển, ŧıểυ huyệt co rút kịch liệt không ngừng. Cô có thể cảm nhận được huyệt đa͙σ của mình đang chảy nước, làm ướt đẫm qυầи ɭóŧ và quần bảo hộ.
Ninh Uyển trần như nhộng, quần áo và phụ kiện đều ở bên hông. Lệ Minh Đình như đứa trẻ bú sữa mẹ, cả khuôn mặt vùi vào bầu ngực tuyết trắng, miệng mυ"ŧ cắn, tay vân vê nhào nặn.
Cảnh tượng dâm mỹ như vậy, lại còn diễn ra trong xe, tuy đang lúc đêm khuya vắng người, bên ngoài không có xe cộ hay người đi đường, nhưng Ninh Uyễn vẫn lo lắng bất an, lỡ như bị bắt gặp, cô còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa.
Cách quần, vật to lớn giữa hai chân Lệ Minh Đình đã sớm dương cao thẳng đứng, hướng thẳng về phía cô. Tay anh luồn vào trong qυầи ɭóŧ của cô, chạm vào hoa huyệt ướt đẫm, cửa mình mở cái miệng nhỏ nhắn như đang kêu gào đòi ăn, hút lấy ngón tay anh không buông.
“Ướt rồi à?” Anh cười nhẹ, giọng điệu gợi cảm làm kẻ khác phải mệ muội.
Mặt Ninh Uyển đỏ đến mức không thể đỏ hơn được nữa. Tư thế ngồi khiến cô không thể khép chân lại, cơ thể bị anh khống chế chặt chẽ, tránh không được sự kiểm tra của anh.
Lệ Minh Đình vô cùng hài lòng với phản ứng thân thể của cô. Anh cởi bỏ chiếc thắt lưng của mình, chuyện kế tiếp cần làm không cần nói cũng biết.
“Đừng… Đừng ở chỗ này mà.” Ninh Uyển nghe âm thanh đó, đương nhiên hiểu được anh tính làm thật, nhưng cô thật sự không muốn làm ở chỗ này, hơn nữa trên xe lại có người khác. Tiếng khóc nức nở cầu xin của cô vang lên, “Lệ tổng… về biệt thự rồi làm, có được không? Xin anh đấy!”
Bộ dáng đáng thương như thể nếu anh không đồng ý thì cô sẽ lập tức khóc to lên.
Da mặt cô quá mỏng, dễ xấu hổ như vậy, biết làm sao được. Đôi mắt Lệ Minh Đình thản nhiên nhìn chằm chằm cô, một lúc sau thì cố nhịn lại. May mà sự kiềm chế của anh tốt hơn người, chỉ còn kém một bước nữa thôi, vậy mà có thể tự thu trở về.
Vật cứng rắn nóng như lửa cọ sát tư huyệt của cô, cách lớp vải mỏng dường như đang đâm thẳng vào trong. Ninh Uyển dù không lên tiếng nhưng cũng lo lắng đề phòng.
Tuy anh không đi vào, nhưng vật kia lại ở dưới lớp quần lót nằm ở cửa huyệt của cô, quy đầu hơi lõm vào, không khác gì đã chọc vào trong, vấn đề chỉ là vào sâu hay nông mà thôi.
Anh chơi xấu bảo cô treo cặp mông lên trên rồi vặn vẹo eo thon, bản thân anh thì lại tựa vào ghế nhìn cô biểu diễn, gọi tốt đẹp là đền bù.
Đền dù cho ‘người anh em’ của anh, cho nó chút lợi ích nho nhỏ, thêm vào đó là trừng phạt cô vì không chịu phối hợp.
Tựa như một đĩa ba chỉ thơm ngon, xem rồi, cũng ăn miệng rồi, nhưng lại không được nuốt vào, tâm trạng Ninh Uyển bây giờ chính là như vậy, tự làm tự chịu.
Hoa huyệt nhỏ bé nuốt lấy quy đầu, xoay quanh nó như đang cọ đang mài, lớp vải thô ráp cọ vào cửa hang mềm mại rậm rạp, khiến cô cảm thấy ngứa vô cùng. Một cảm giác cực kỳ trống rỗng ập đến trong đầu, làm chân cô run rẩy, cơ thể cô mềm nhũn, ngả nhào vào người Lệ Minh Đình.
Thể lực của cô có vẻ không tốt cho lắm, mới cử động một tí là đã hết sức, việc này không hay chút nào. Lệ Minh Đình vuốt ve lưng cô, thầm ghi nhớ điều này, là điều quan trọng cần thay đổi.
Giằng co cả buổi thì xe cũng đến trước cửa biệt thự, anh bảo tài xế không cần xuống xe.
Đôi chân của cô mềm nhũn, không thể đi được, quần áo xốc xếch, đầy vẻ quyến rũ, mà vẻ đẹp này anh chỉ muốn hưởng thụ một mình.
Anh lấy áo khoác phủ lên cơ thể trần trụi của cô, không một kẽ hở, bế cô trong ngực đi vào biệt thự.
Đây là biệt thự tư nhân, sân trước sân sau đều trồng đầy hoa cỏ, phong cảnh đẹp như tranh. Nơi này là do người mẹ quá cố để lại cho anh, anh thường sống ở đây, một thân một mình, mỗi tuần sẽ có người qua đây quét dọn.
Vừa bước vào, Lệ Minh Đình đã đặt cô lên ván cửa.
Thấy chiếc qυầи ɭóŧ ẩm ướt nhàu nát vắt trên chân cô, anh dứt khoát ném nó xuống thảm. Tay phải nâng một chân của cô đặt lên vai mình, tay trái nhanh chóng thả vật cứng rắn đang sưng to ra ngoài, thấm chút mật dịch của cô, rồi tiến thẳng vào hoa huyệt ẩm ướt.
“A…” Ninh Uyển chỉ cảm thấy hoa huyệt căng đau muốn rách ra. Vật kia của anh to dài như cây gậy, cô nghĩ rằng nó đã vào hết rồi, ai ngờ anh lại đâm thẳng vào chỗ sâu nhất, đâm đến tận cùng.