Hộ Quốc công phu nhân cười nói: “A Dục rất thích Lâm tỷ tỷ của con sao? Vậy dễ thôi, mấy ngày nữa nương mở tiệc mời La phu nhân, đến lúc đó La phu nhân tự nhiên sẽ dẫn theo Lâm tỷ tỷ của con đi cùng.”
Dương Dục mừng rỡ, “Thật sao? Vậy nương gửi thiệp đi, cũng đừng mấy ngày nữa, ngày mai có được không?”
Hộ Quốc công và phu nhân cùng cười, “Vậy sao được? Mời khách phải mời trước, sao có thể hôm nay gửi thiệp ngày mai mời khách được?”
Dương Dục liên tục năn nỉ, Hộ Quốc công phu nhân bị hắn quấy rầy quá mức, đồng ý hắn định vào ngày kia, “Ngày mai thật sự quá gấp, ngày mai chúng ta phải đi Thẩm Tướng phủ, vậy ngày kia đi, có được không? Không thể nhanh hơn được nữa.”
Dương Linh cười trêu ghẹo, “A Dục, tỷ và mẫu thân đã từng đến Lâm gia làm khách rồi, khi đó còn kêu đệ đi cùng, nhưng đệ lại giận dỗi, không chịu đi.”
Hộ Quốc công phu nhân cũng nhớ lại, “Đúng vậy, kêu con đi, con nói không thích xã giao, không thích gặp người lạ, tình nguyện ở nhà tự tại chơi đùa, cho nên nương mới chỉ dẫn theo tỷ tỷ của con, không dẫn con theo.”
Trong bất tri bất giác khuôn mặt của Dương Dục đã đỏ lên, có vài phần ngượng ngùng.
“Lâm gia không có hài tử…” Hắn cúi đầu nhìn chân mình, nhỏ giọng lầm bầm.
“Lâm gia có hài tử chứ, đại công tử Lâm gia có một trai hai gái, trưởng tử trưởng nữ là long phượng thai, còn nhỏ hơn con một hai tuổi. ŧıểυ nữ nhi mới ba tuổi, dáng vẻ đáng yêu như ngọc như tuyết, mồm miệng lại lanh lợi, khỏi phải nó thú vị bao nhiêu.” Hộ Quốc công phu nhân kỳ quái nhìn nhi tử.
Dương Dục há hốc mồm cứng lưỡi, “Không phải nói nhị ŧıểυ thư Lâm gia là cô nương nhỏ nhất Lâm gia, nhưng còn lớn hơn tỷ tỷ một tháng sao?”
“Nhưng có người đời kế tiếp mà.” Dương Linh ôm đầu vai đệ đệ, thân thiết nói cho hắn biết.
Dương Dục tỏ vẻ uể oải.
“Vậy thì có sao chứ? Ngày kia chúng ta có thể nhìn thấy Lâm tỷ tỷ của đệ rồi.” Dương Linh cười híp mắt.
“Vậy nương đi gửi thiệp.” Hộ Quốc công phu nhân thương yêu ŧıểυ nhi tử, cười hứa hẹn.
“Đúng vậy, ngày kia có thể gặp Lâm tỷ tỷ.” Dương Dục được tỷ tỷ dỗ vui mừng, cám ơn Hộ Quốc công phu nhân rồi kéo Dương Linh đi cưỡi ngựa lùn nhỏ.
“Không ngờ a Dục lại thích nhị ŧıểυ thư Lâm gia như vậy.” Hộ Quốc công phu nhân thấy hơi ly kỳ.
Hộ Quốc công cũng buồn bực, “Ngày trước không thấy a Dục như vậy với cô nương nhà nào.”
Hộ Quốc công phu nhân càng nghĩ càng cảm thấy không thể tin được, “A Dục rất kén chọn, trừ Linh nhi nhà chúng ta ra, hắn đều không thích làm quen với tỷ tỷ khác. Đường tỷ cũng vậy, biểu tỷ cũng thế, không có ai khiến hắn cực kỳ thích, thấy Lâm nhị ŧıểυ thư lại như vậy. Nếu không phải hắn mới tám tuổi, nhị ŧıểυ thư Lâm gia đã mười sáu tuổi, ta đây còn cho rằng hắn vừa thấy đã yêu nhị ŧıểυ thư Lâm gia đó.”
“Hài tử nhỏ như vậy, nàng nghĩ đi đâu.” Hộ Quốc công nói.
Hộ Quốc công phu nhân vừa thốt ra bốn chữ “Vừa thấy đã yêu”, trước mắt không khỏi hiện lên khuôn mặt tuấn tú vừa thâm tình lại ngượng ngùng của Lâm Hàn, trong lòng khẽ động, nói: “Nhị công tử Lâm gia đến nhà chúng ta lại sẽ ngay ngắn nghiêm chỉnh, ít nói chuyện, ta đây cũng không ngờ tới.”
Hộ Quốc công trầm ngâm, “Đó là người trẻ tuổi vừa nhìn thấy Linh nhi đã trượt chân xuống nước sao?”
Hộ Quốc công phu nhân gật đầu.
“Cũng thú vị.” Hộ Quốc công khẽ cười cười.
Hộ Quốc công phu nhân mời hắn ngồi trước giường, nhỏ giọng thương lượng với hắn, “Hôm nay ở Tiên Cư điện Bách phi nương nương rất khách khí, dường như cũng rất hài lòng về Linh nhi nhà ta, lại liên tục ca ngợi Sở Vương. Khi ca ngợi Sở Vương lại còn nếu không phải ý vị thâm trường nhìn ta thì chính là cười tủm tỉm nhìn Linh nhi. Mặc dù không nói rõ, nhưng ta cảm giác nàng ta có ý với Linh nhi nhà chúng ta. Quốc công gia, nếu như Bách phi thật sự có ý tứ này, chúng ta làm thế nào?”
Hộ Quốc công cười nhạt, “Trong kinh thành có bao nhiêu danh môn khuê tú, vì sao nàng ta chỉ nhìn trúng nữ nhi của chúng ta? Phu nhân, Linh nhi xuất sắc thì xuất sắc, nhưng trên bách hoa thịnh hội xếp cùng hạng với con bé chẳng phải còn có cô nương Trịnh gia, cô nương Thẩm gia sao? Vì sao Bách phi nương nương lại phân biệt đối xử với nữ nhi của chúng ta?”
Hộ Quốc công phu nhân không khỏi thở dài.
Bách phi có ý đồ gì, nàng và Hộ Quốc công đều biết rõ trong lòng. Nếu Bách phi thật sự chọn trúng Dương Linh làm con dâu, vậy tuyệt đối không phải đơn thuần thích bản thân Dương Linh mà là thích Hộ Quốc công phủ uy danh hiển hách khí thế cao lớn sau lưng Dương Linh. Nếu không, cô nương nhà mẹ nàng ta không thể, cháu gái của Trịnh hoàng hậu không thể, cháu gái Thẩm tướng không thể, vì sao lại chỉ chọn trúng Dương gia.
“Quốc công gia, ý của chàng là Sở Vương không thể, đúng không?” Hộ Quốc công phu nhân xin hắn chủ ý.
Hộ Quốc công hờ hững nói: “Nếu như Sở Vương và Bách phi thật sự có ý với Linh nhi mà tình nguyện làm một nhàn vương phú quý, vậy cũng có thể.”
Hộ Quốc công phu nhân nghe hắn nói như vậy, trong lòng cũng có nắm chắc.
Hắn đã nói như vậy, chính là tuyệt đối sẽ không tham gia vào cuộc chiến tranh trữ.
“Nghiêm túc mà nói, thật ra nhị công tử Lâm gia rất tốt.” Hộ Quốc công phu nhân hơi đáng tiếc nói: “Nếu như hắn không phải là em vợ của Tề Vương thì tốt rồi. Hài tử này tướng mạo được, thông minh tuấn tú, là người chính trực, vừa gặp đã thương Linh nhi, càng khó hơn chính là Lâm gia hết sức hòa thuận, nếu Lâm nhị công tử cưới thê, thê tử của hắn nhất định có cuộc sống vừa ý, mẹ chồng, chị em dâu đều là nữ nhi danh môn, cởi mở thẳng thắn, rất dễ thân cận.”
“Cảm thấy không tệ, vậy nàng nhìn xem nhiều thêm.” Hộ Quốc công giao phó.
Hộ Quốc công phu nhân vừa mừng vừa sợ, “Nhìn xem nhiều thêm sao?”
Nàng vốn cho rằng Hộ Quốc công phu nhân biết là em vợ Tề Vương, sẽ không có hứng thú với Lâm Hàn đâu đấy.
“Đúng.” Hộ Quốc công nói ngắn gọn.
Hộ Quốc công phu nhân tươi cười rạng rỡ.
“Nhị công tử Lâm gia này vừa ý nàng như vậy sao?” Trong lòng Hộ Quốc công khẽ động.
Hộ Quốc công tươi cười đầy mặt, “Lần đầu tiên ta thấy hắn, hắn mới vừa được vớt từ trong nước ra, cả người đều ướt đẫm, giống như gà nhúng nước vậy. Cho dù như thế, vẫn không hề cảm thấy hắn nhếch nhác bao nhiêu, ngược lại cảm thấy hắn còn là hài tử tuấn mỹ, có thể thấy được dáng dấp của hắn tốt bao nhiêu. Sau lại nhìn thấy hắn tay chân luống cuống khi ở trước mặt Linh nhi nhà chúng ta, dáng vẻ như mới biết yêu, nên thật sự có vài phần động lòng.”
“Nếu hắn lại đến, dẫn tới cho ta nhìn xem.” Hộ Quốc công suy nghĩ một chút, căn dặn.
“Nhất định, nhất định.” Hộ Quốc công phu nhân tươi cười rạng rỡ.
Hộ Quốc công đứng dậy định đi thư phòng, “Có vài chuyện cần thương lượng với phụ tá, cơm tối ko cần chờ ta.”
Hộ Quốc công phu nhân đáp ứng, “Được, biết rồi. Buổi tối vẫn trở về đi, nếu không về, cũng đừng thức đêm, đi ngủ sớm mới phải.”
Hộ Quốc công đi hai bước lại quay người lại, “Phu nhân, trừ nàng và Linh nhi, phủ Thẩm Tướng có mời ai khác làm khách không?”
Hộ Quốc công phu nhân thoáng nghĩ, “Chưa chắc đã mời nhà khác làm khách đâu. Quốc công gia, ta đoán chắc bởi vì Linh nhi nhà chúng ta lặng lẽ tặng mấy đóa hoa vào trong giỏ hoa của Thẩm thất ŧıểυ thư nên Thẩm gia mới đặc biệt nói cám ơn, không chắc sẽ có vị khách nào khác.”
Trên mặt Hộ Quốc công lộ ra nụ cười, “Linh nhi xử sự rộng rãi thỏa đáng.”
Hộ Quốc công phủ dù sao ở Kiến Khang xa xôi, Thẩm Tướng lại là trọng thần trong triều, Dương Linh thật sự không đáng vì cái hư danh gọi là nữ vương mà đi đắc tội Thẩm gia. Cách làm này của nàng, Hộ Quốc công cực kỳ hài lòng.
“Linh nhi nói con bé không muốn làm nữ vương này đâu, rêu rao khắp nơi, đến cùng cũng không có ý tứ gì.” Trên nét mặt của Hộ Quốc công phu nhân có vẻ kiêu ngạo.
Hộ Quốc công gật đầu, “Hài tử thông minh.”
Hộ Quốc công phu nhân tiễn hắn ra ngoài, “Sau đó Thẩm thất ŧıểυ thư vô cùng cảm tạ Linh nhi nhà chúng ta, ngược lại là một hài tử thành thật. Haizzz, nàng ta cũng đáng thương, bà nɠɵạı nàng ta ngã xuống, mẫu thân nàng ta cũng thật không may rồi, lại tai vạ đến nàng ta. Nếu như bà nɠɵạı nàng ta còn là Tấn Giang Hầu phu nhân, sao nàng ta có thể rơi đến bước này chứ? Thẩm gia, La gia hai nhà liên hiệp, nàng ta muốn làm nữ vương bách hoa hội thì có khó khăn gì.”
Hộ Quốc công cười nhạt, “Trên đời này còn nhiều người đáng thương hơn.”
Hộ Quốc công phu nhân tiễn hắn tới cửa, thấy hắn sải bước đi rồi mới xoay người lại.
--
“Ngươi nói thử xem ngươi có tiền đồ gì?” La Anh dựng chân mày, lảm nhảm quở trách Thẩm Minh Châu, “Đến bách hoa thịnh hội gì kia, thế mà lại cùng được liệt vào nữ vương với nha đầu nhà Trịnh gia kia với một dã nha đầu từ vùng khác tới, ngươi có mất mặt không hả? Vậy coi như quên đi, nữ vương này của ngươi lại còn do dã nha đầu từ vùng khác tới kia có ý tốt thưởng cho ngươi, Thẩm Minh Châu à Thẩm Minh Châu, mặt mũi của ta đều bị ngươi làm mất hết rồi!” Nàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giơ tay chọc lên trán Thẩm Minh Châu, chọc đến Thẩm Minh Châu đứng không vững, lùi lại vài bước.
“Không có tiền đồ!” La Anh oán hận lại mắng một câu.
Thẩm Minh Châu đỏ bừng mặt, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, mắt thấy nước mắt sẽ chảy xuống.
“Khóc, ngươi còn khóc!” La Anh tức giận.
Thẩm Minh Châu ngẩng đầu lên, cố gắng không để cho nước mắt chảy xuống, “Con đã rất nỗ lực rồi, con thật sự không lười biếng, mỗi ngày đều cố gắng…”
La Anh cắn răng, “Ngươi còn dám già mồm với ta hả? Ta nói sai cho ngươi sao? Ngươi chỉ cần được lan truyền ra trên bách hoa thịnh hội, trở thành nữ vương, tiền đồ sẽ bừng sáng, có thể lên thẳng mây xanh! Bà nɠɵạı ngươi không có cơ hội này, ta không có cơ hội này, chỉ có ngươi thời vận tốt gặp được cơ hội tốt ngàn năm một thuở, lại bị ngươi bỏ lỡ mất!”
Thẩm Minh Châu không nhịn được nữa, nước mắt tí tách rơi xuống, “Con cũng không bỏ lỡ mà, con là nữ vương…”
“Phi, liệt vào nữ vương cùng với người khác, hay là người khác có lòng tốt ban thưởng nữ vương cho ngươi!” La Anh nổi giận đùng đùng.
Thẩm Minh Châu che mặt mà khóc.
La Anh mắng nàng xong, lòng chua xót, ôm chầm lấy nàng, khóc đến đau lòng, “Châu nhi, con đừng trách nương, nương cũng khó chịu trong lòng. Bà nɠɵạı con thời vận không đủ, mắt thấy sẽ làm được hoàng hậu, ai ngờ phản tặc giết vào cung, giết Lễ Tông hoàng đế! Nương cũng sinh không gặp thời, thanh xuân mười sáu, danh tiếng toàn kinh, cố tình khi kim thượng đăng cơ lại tuyên bố không bao giờ lập hậu, cũng mất chỗ trông cậy vào. Tỷ tỷ của con thảm hại hơn, ai biết Khang Vương hắn lại là bao cỏ như vậy, cứ lãng phí tỷ tỷ con như vậy, minh châu kinh đô, hiện giờ đã tối tăm không ánh sáng. Châu nhi, hiện giờ bà nɠɵạı con không thành rồi, nương ở Thẩm gia cũng bị lạnh nhạt, tỷ tỷ của con ở Khang Vương phủ một mình trông phòng, tịch mịch vắng lạnh, hy vọng của tất cả chúng ta đều đặt lên trên người con, con biết không? Nương không phải không thương con, đây là nương thương yêu quá sâu, yêu cầu cấp thiết, con hiểu không?”
Nàng ôm Thẩm Minh Châu vừa khóc vừa lắc, đầu Thẩm Minh Châu đã choáng váng.
“Nương, ngài đừng như vậy.” Thẩm Minh Châu gấp gáp không thôi, giọng hạ thật thấp, rất dồn dập, “Cái gì sắp làm hoàng hậu, cái gì không bao giờ lập hậu không trông cậy vào, người đã lập gia đình nhiều năm, đừng nhắc lại những chuyện cũ năm xưa này nữa có được không? Nương, coi như con van cầu người, đừng nói nữa… Nói thêm gì nữa không chừng sẽ gặp tai họa!”
“Sợ cái gì?” La Anh lau nước mắt nước mũi, “Ta có thể giáo huấn con ngay trước mặt thị nữ sao? Đương nhiên đã đuổi ra ngoài rồi. Ở đây không có người khác, chỉ có hai mẹ con chúng ta. Cha con đồ không có lương tâm đã ngủ thư phòng từ lâu, hắn sẽ không tới nơi này. Châu nhi, nương khổ sở trong lòng, còn đắng hơn cả hoàng liên, con để cho nương thoải mái nói chuyện với con đi, bằng không nương sẽ bị nghẹn chết mất.”
Thẩm Minh Châu vừa khóc vừa an ủi, “Thật sự không nhịn được, vậy người cứ nói đi. Nhưng mà, người nhỏ giọng hơn chút được không? Con sợ kinh động người khác, ông nội bà nội còn có phụ thân lại càng sẽ không chào đón người…”
La Anh trợn tròn đôi mắt, “Ông nội bà nội con quá xu lợi, mắt thấy Tiêu gia thất thế, nên chà đạp ta đây con dâu nghiêm chỉnh! Tiến cung cũng không dẫn ta theo, đi ra ngoài dự tiệc hầu như cũng không dẫn theo ta, giống như ta khiến Thẩm gia mất mặt mũi bao nhiêu vậy!” Vừa nói chuyện, nàng đã tức giận đến toàn thân phát run rồi.
Thẩm Minh Châu chua xót trong lòng, giống như hài tử vỗ vỗ nàng, “Nương, đừng đau lòng, nương còn có con mà.”
“Đúng, nương còn có con nữa, nương còn có con nữa.” La Anh lầm bầm, ôm chặt Thẩm Minh Châu vào trong lòng.
Thẩm Minh Châu có phần thở không nổi, nhưng mà biết vào lúc này La Anh đang khó chịu trong lòng, nên cố nhịn khó chịu, không đẩy La Anh ra.
“Châu nhi, con phải hăng hái lên, về sau nương trông cậy toàn bộ vào con.” La Anh lặp đi lặp lại mấy lời này, nói ít nhất mười bảy mười tám lần, còn không chịu dừng, vẫn đầy miệng lời hy vọng.
Thẩm Minh Châu dịu dàng đáp lại nàng, “Nương, con biết rồi, con sẽ cố gắng.”
“Sao ngươi lại ngu xuẩn như vậy?” La Anh đột nhiên tức giận, buông Thẩm Minh Châu ra, mắt đỏ lên nhìn nàng chằm chằm, “Ta không phải muốn ngươi cố gắng, ta muốn ngươi gả cho Sở Vương, cuối cùng làm hoàng hậu, để cho ta và bà nɠɵạı ngươi, tỷ tỷ của ngươi mở mày mở mặt, phong quang vô hạn! Sau khi ngươi lên làm hoàng hậu, việc đầu tiên phải làm chính là đón bà nɠɵạı ở trong núi sâu về, để cho bà lại một lần nữa trở về làm Tấn Giang Hầu phu nhân, hiểu chưa?”
Thẩm Minh Châu rùng mình.
“Châu nhi, ngươi rõ chưa?” La Anh nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt điên cuồng, khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.
“Dạ, hiểu.” Thẩm Minh Châu kinh hoảng khiếp sợ, lấy can đảm gật đầu một cái.
Nụ cười này của nàng lại là nụ cười dọa người, Thẩm Minh Châu nhìn thấy chỉ có cảm giác nhìn thấy mà ghê, cũng không cảm thấy ấm áp vui thích.
“Châu nhi, con có muốn gả cho Sở Vương điện hạ không?” La Anh dịu dàng hỏi.
Thẩm Minh Châu đỏ mặt gật đầu.
Tại sao lại không muốn chứ, Sở Vương điện hạ anh tuấn như vậy, có khả năng như vậy, trên đời này không còn nam tử có thể khiến cho người ta ngưỡng mộ trong lòng giống như hắn. Cho dù hắn mất đi thân phận hoàng tử, cho dù hắn không phải là Sở Vương điện hạ, hắn vẫn là người mà thiếu nữ thanh xuân nằm mộng cũng muốn gả cho.
Nụ cười của La Anh càng đậm, sắc mặt tha thiết, “Vậy, Châu nhi con cố lên, con xinh đẹp như vậy, xuất sắc như thế, Sở Vương điện hạ nhất định sẽ động lòng với con. Về phần chỗ Bách phi, ông nội và bà nội con tự sẽ nghĩ cách.”
Muốn để Thẩm Minh Châu gả cho Sở Vương tự nhiên không chỉ có một mình La Anh, Thẩm Tướng, Trịnh phu nhân cũng nghĩ như vậy. Thật ra thì những năm gần đây Thẩm Tướng và Trịnh phu nhân đối xử với Thẩm Minh Tư, Thẩm Minh Hảo và Thẩm Minh Châu đều như nhau, cùng nuôi dạy, nhưng kể từ sau khi Thẩm Minh Châu trở thành nữ vương ở bách hoa thịnh hội thì đã đối xử với Thẩm Minh Châu khác trước.
La Anh đầy cõi lòng hy vọng, nhưng Thẩm Minh Châu lại lộ ra vẻ uể oải.
“Châu nhi, con làm sao vậy?” La Anh ân cần hỏi.
Thẩm Minh Châu như thức tỉnh lại từ trong mộng, “Không có gì, nương, không có gì.”
“Đều nhớ cả rồi chứ?” La Anh thấy nàng không có việc gì, lại hỏi lại lời mới nói.
“Nhớ, nhớ kỹ rồi.” Thẩm Minh Châu đáp ứng bừa.
Lúc này La Anh mới hài lòng, thần sắc trên mặt dần dần bình tĩnh, không hề nóng nảy nữa, cũng không lại vô cùng sốt ruột.
Thẩm Minh Châu cực kỳ chua xót trong lòng.
Nàng an ủi La Anh hồi lâu, dụ được La Anh uống canh an thần nằm xuống, đợi La Anh ngủ yên ổn rồi mới rón rén đi ra.
“Tìm cha đi. Ta là người có cha, ta muốn đi tìm phụ thân ta.” Thẩm Minh Châu lẩm bẩm, đột nhiên cảm thấy mình rất uất ức, rất muốn khóc, bất chấp tất cả, chỉ mang theo hai thị nữ bên người, đi thư phòng của Thẩm Ung cha nàng.
Thẩm Ung gầy đi không ít, đang cúi đầu trên bàn vẽ tranh.
“Thất ŧıểυ thư.” Đồng nhi ở thư phòng nhìn thấy Thẩm Minh Châu tới đây, vội cung kính gọi một tiếng.
Thẩm Ung ngẩng đầu, thấy Thẩm Minh Châu ngậm nước mắt đứng ở cửa, kinh ngạc lại đau lòng, để bút xuống, đứng dậy nhanh chóng đi tới, “Châu nhi, sao vậy? Tới đây nói cho cha.”
“Cha!” Thẩm Minh Châu đầy bụng uất ức không có chỗ bày tỏ, nhào vào trong lòng Thẩm Ung, uất ức khóc nức nở.
“Châu nhi, con rốt cuộc như thế nào?” Thẩm Ung gấp đến dậm chân.
Thẩm Minh Châu rưng rưng quay đầu nhìn ra sau, Thẩm Ung hiểu ý, phất tay lên, “Các ngươi lui ra.” Đồng nhi thư phòng, còn có thị nữ Thẩm Minh Châu mang đến đều hành lễ, nhanh chóng lui ra.
“Châu nhi, bây giờ con có thể nói.” Thẩm Ung dịu dàng nói.
Thẩm Minh Châu lại một lần nữa nước mắt tràn mi, “Nương kêu con hăng hái tranh giành cho nương, kêu con gả cho Sở Vương điện hạ, con thật ra nằm mộng cũng muốn, nhưng Sở Vương điện hạ thích không phải là con… Con và a Thấm cùng đi học ở thư viện Mộ Hiền, nhưng hắn đón a Thấm vô số lần, chưa từng đón con một lần…”
“Châu nhi cũng muốn làm Vương phi như vậy sao?” Sắc mặt Thẩm Ung trầm xuống.
Mắt Thẩm Minh Châu mờ mịt sương mù, nức nở nói: “Không phải muốn làm Vương phi, con… con thật sự thích hắn, từ nhỏ đã thích hắn…”