Hắn trìu mến lau nước mắt đầy mặt cho Thẩm Minh Châu.
Thẩm Minh Châu nhất thời to gan nói ra lời trong lòng cho cha nàng, lúc này lại sợ hãi, lí nhí nói: “Cha, con biết rõ con không đúng, không nên động tình với hắn…”
“Người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình.” Thẩm Ung ấm giọng an ủi nàng.
Thẩm Minh Châu được phụ thân khoan dung ấm áp đối xử như vậy, trong lòng càng khó chịu hơn, lại một lần nữa nhào vào trong ngực hắn khóc rống lên.
Thẩm Ung kiên nhẫn dỗ nàng hồi lâu.
“Con không dám hy vọng xa vời nhất định có thể lấy được, nhưng mà, nếu như lấy được, con sẽ mừng rỡ như điên. Tất cả đau khổ đã chịu ngày trước đều đáng giá.” Thẩm Minh Châu nhỏ giọng bày tỏ tâm sự với phụ thân.
“Châu nhi, cha biết rồi.” Thẩm Ung hiền hòa nói với nàng.
Mặc dù Thẩm Ung không cam kết phải giúp Thẩm Minh Châu hoàn thành tâm nguyện của nàng, chu toàn chuyện tốt cho nàng, nhưng Thẩm Minh Châu lại yên tâm khó hiểu.
Lúc rời khỏi thư phòng của Thẩm Ung, mặc dù vẻ mặt của Thẩm Minh Châu không hề sung sướиɠ, nhưng bước chân lại nhẹ nhàng rất nhiều.
Thẩm Ung bước thong thả tới trước cửa sổ đưa mắt nhìn Thẩm Minh Châu đi xa, trong lòng buồn bã. Lại một nữ nhi nữa trưởng thành, giống như tỷ tỷ của nàng mong mỏi có thể được gả vào trong hoàng thất, trở thành một vị Vương phi, nhưng mà, còn may nàng không phải hướng về vinh quang của Vương phi mà đi, mà chân chính thích bản thân Sở Vương điện hạ. Chân tình đáng quý.
Thẩm Ung xin ý kiến Thẩm Tướng, “Cha, lòng con thương Châu nhi, muốn chu toàn đoạn nhân duyên này của con bé. Ngài dạy con xem nên làm như thế nào.”
Thẩm Tướng cười khẽ, “Cha vẫn có ý tứ này, nhưng không phải con vẫn luôn không tán thành sao?”
Thẩm Ung vén áo lên quỳ xuống, xấu hổ nói: “Là con nghĩ sai. Cha, ngày trước con không biết tâm sự của Châu nhi, lại không hiểu được ngài khổ tâm, con sai rồi.”
Thẩm Tướng đưa tay đỡ hắn dậy, độ lượng nói: “Giữa cha con, không cần nhắc lại những chuyện nhỏ nhặt này. Con đúng cũng được sai cũng thế, chẳng lẽ cha còn có thể so đo với con sao?”
Thẩm Ung nói cám ơn, nhỏ giọng năn nỉ, “Cha, van ngài nghĩ cách, để Châu nhi đạt thành tâm nguyện đi. Hài tử này cũng đáng thương, mẫu thân người khác đều thương yêu ŧıểυ nữ nhi, cố tình La Anh nàng… Châu nhi không nhận được ấm áp bên cạnh mẫu thân, vậy để con con bé được gả cho người như ý đi.”
Thẩm Tướng tự đắc khẽ mỉm cười, vuốt râu nói: “Nếu con thật sự muốn chu toàn cho Châu nhi và Sở Vương, ngược lại không phải việc khó.”
Ánh mắt Thẩm Ung sáng rực lên, vội thỉnh giáo: “Cha, tính toán ra sao?”
Thẩm Tướng khẽ thở dài.
Tình thế trước mắt cực kỳ rõ ràng, nhưng trưởng tử của ông Thẩm Ung lại giống như không hề nhìn thấy, điều này khiến cho ông làm sao không tinh thần chán nản chứ? Đây chính là trưởng tử của ông, từng là người ký thác kỳ vọng.
Thẩm Tướng nói: “Bách phi cử hành bách hoa thịnh hội, đơn giản là vì chọn phi cho Sở Vương. Bách hoa thịnh hội chọn ra ba vị nữ vương, chính là đối tượng Sở Vương phi tương lai. Cô nương Trịnh gia và Minh Châu không cách nào so sánh được, chỉ có nữ nhi Hộ Quốc công mới là kình địch. Nếu như con muốn để cho Châu nhi được như ý, vậy nghĩ cách để nữ nhi Hộ Quốc công biết khó mà lui là được.”
Thẩm Ung mê man.
Thẩm Tướng không khỏi mất hứng, phất tay lên nói: “Cha đã biết chuyện này, sẽ an bài thích đáng. Ung nhi, con trở về đi.”
Thẩm Ung lại cố chấp, “Cha, ngài có thể nói cho con biết, ngài định làm gì không?”
Trong giọng nói thần thái của Thẩm Ung tràn đầy không tin tưởng Thẩm Tướng, giống như vị phụ thân của hắn thân là Tả Tướng lại làm việc tàn nhẫn làm sao, Thẩm Tướng buồn bực trong lòng, tức giận: “Còn có thể như thế nào? Đương nhiên là để Hộ Quốc công nhìn thấy rõ tình thế trong kinh. Mặc dù Hộ Quốc công quyền cao chức trọng, nhưng hắn ở phía nam xa xôi, tự nhiên khác với thế gia sống lâu trong kinh thành. Nếu như hắn và phu nhân, nữ nhi của hắn nhìn thấy rõ tình thế trong kinh thành, chưa chắc đã bằng lòng hứa hôn. Không phải Châu nhi đã nói sao, khi kiểm lại số lượng hoa, nữ nhi Hộ Quốc công đã thừa dịp không có ai chú ý đến, tặng mấy đóa hoa của nàng cho Châu nhi, vậy nói rõ Hộ Quốc công phủ không có ý giành danh tiếng với Thẩm gia. Nếu không muốn giành danh tiếng, vậy thì dễ làm.”
Thẩm Ung thở phào nhẹ nhõm, “Thì ra chỉ để phủ Hộ Quốc công thấy rõ tình thế trong kinh thành thôi? Rất tốt rất tốt.”
Thẩm Tướng giận sôi ruột sôi gan, lạnh lùng hỏi: “Ung nhi con cho rằng cha định làm gì?”
Ánh mắt Thẩm Ung tối đi, vái một cái thật sâu, “Con biết sai.”
Thẩm Tướng hừ một tiếng, phiền não phất tay, “Đi ra ngoài đi.”
Thẩm Ung lặng lẽ vái, xoay người lui ra ngoài.
Thẩm Tướng nhìn bóng lưng gầy gò của Thẩm Ung, than thở lắc đầu.
Trưởng tử như vậy, haizzz, nhân từ nương tay, câu nệ thành tính, tương lai Thẩm gia giao vào trong tay hắn, sẽ có tiền đồ gì chứ?
Thẩm Tướng hiểu tính tình của Thẩm Ung, không nói quá nhiều với hắn mà đêm đó đặc biệt trở về nội trạch, căn dặn Trịnh thị từng việc, “… Như thế như thế, như vậy như vậy, nhớ không? Thật ra Dương gia không đáng để lo.”
Trịnh thị ghi nhớ từng việc, “Biết rồi. Tướng gia yên tâm, ta nhất định làm thỏa đáng chuyện này.” Trịnh thị vừa đáp ứng lại vừa oán trách, “Chuyện này chỉ trách Tấn Giang Hầu, nếu như ông ta chịu nhớ tình phu thê bỏ qua cho Tiêu thị, Châu nhi nào đến bước này chứ? Nếu Thẩm gia và La gia liên thủ nâng đỡ Châu nhi, còn sợ Châu nhi sẽ không tỏa sáng rực rỡ, khiếp sợ bốn phía sao?”
Thẩm Tướng cau mày, “Không nói chuyện cũ, chuyện trước kia không nhắc lại nữa, bà làm tốt chuyện trước mắt là đủ rồi.”
Trịnh thị gật đầu, “Dạ, Tướng gia.”
Đến ngày Thẩm Tướng phủ mở tiệc mời Hộ Quốc công phu nhân và Dương Linh, Trịnh thị mang theo con dâu, cháu dâu, cháu gái đón mẹ con Hộ Quốc công phu nhân đến phòng khách ngồi, rực rỡ gấm vóc, vẻ mặt tươi cười, mời đoàn hát, làn điệu du dương, lời ca kỹ càng hoàn mỹ, không hề vắng lặng.
Các nữ quyến Thẩm gia trò chuyện vui vẻ với Hộ Quốc công phu nhân, Thẩm Minh Châu đỏ mặt nói cảm ơn Dương Linh, “Dương cô nương, chuyện bách hoa hội, đa tạ ngươi.”
Dương Linh kinh ngạc trợn to hai mắt, “Chuyện gì ở bách hoa hội? Thẩm thất ŧıểυ thư, ta không nhớ rõ.”
Thẩm Minh Châu càng cảm kích trong lòng.
Nàng rất thích Dương Linh cô nương linh động hoạt bát lại hào phóng không so đo này.
Thẩm Minh Châu nhỏ giọng lại kiên quyết nói: “Dương cô nương, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi.”
Dương Linh cười cười, đổi đề tài khác, “Thẩm thất ŧıểυ thư, nghe nói nhà ngươi trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo, thật chứ? Nói cho ta nghe xem, có được không?”
Nàng chỉ định đổi đề tài, ai ngờ Thẩm Minh Châu đột nhiên hai mắt tỏa sáng, “Dương cô nương thích hoa cỏ sao? Trong hoa viên, trong phòng hoa nhà ta trồng rất nhiều hoa cỏ hiếm thấy, ta dẫn Dương cô nương đi nhìn xem đi, có vài loại hoa rất đẹp!”
Vừa khéo Trịnh thị nghe được lời đối thoại giữa hai người, Trịnh thị cười phân phó, “Các ŧıểυ cô nương đừng ngồi ở đây với chúng ta, nên vào vườn hoa đi dạo một chút mới tốt.”
Bà ta đã nói như vậy rồi, Dương Linh đành theo lệnh, theo ba tỷ muội Thẩm Minh Tư, Thẩm Minh Hảo, Thẩm Minh Họa đi vào vườn hoa.
Cô nương Thẩm gia chưa lấy chồng cũng chỉ còn thừa lại ba người Thẩm Minh Tư, Thẩm Minh Hảo, Thẩm Minh Họa, bình thường ba người vô cùng thân thiết, nhưng kể từ sau khi Thẩm Minh Châu được làm nữ vương ở bách hoa thịnh hội, Thẩm Minh Tư đã vô tình hay cố ý xa cách nàng, không thân cận nhiều nữa. Kể cả ngày hôm nay tiếp khách của phủ Hộ Quốc công cũng như thế, mới vào vườn không bao lâu, Thẩm Minh Tư đã tách khỏi mọi người, không thấy bóng người.
Mặc dù Thẩm Minh Châu muốn một lòng tiếp Dương Linh, nhưng trong lòng vẫn bận tâm đến đường tỷ Thẩm Minh Tư này, mời Dương Linh ở lại trong phòng hoa mẫu đơn thưởng thức hoa mẫu đơn màu xanh lá, hoa mẫu đơn màu vàng, hoa mẫu đơn màu đen ly kỳ hiếm thấy, cầu Thẩm Minh Hảo tiếp đãi, nàng đã đi ra ngoài tìm Thẩm Minh Tư rồi.
“Ngũ ŧıểυ thư, chúng ta trở về thôi.” Phía trước mơ hồ truyền đến tiếng thị nữ năn nỉ.
“Ngũ tỷ tỷ ở đây.” Thẩm Minh Châu phấn khởi tinh thần, vội vàng đi về phía âm thanh truyền đến.
“Ta còn lâu mới trở về đấy.” Giọng Thẩm Minh Tư tức giận, “Ta không nhìn nổi dáng vẻ ngốc nghếch kia của thất muội muội! Muội ấy thật sự quá mức ngu ngốc mà, còn ân cần khách khí như vậy với cô nương Dương gia. Ta đoán chừng cả nhà Thẩm gia cũng chỉ còn sót lại mỗi muội ấy ngu ngốc như vậy rồi, còn không biết rằng Bách phi nưng nương cố ý chọn trúng Dương cô nương cho Sở Vương điện hạ, còn không biết Dương cô nương sẽ nhanh chóng trở thành Sở Vương phi rồi…”
Thẩm Minh Châu choáng váng, đứng không vững, lảo đảo hai bước, dựa vào một gốc hoa hải đường gần đó.
“Sở Vương phi, về sau Dương cô nương sẽ là Sở Vương phi rồi…” Trên mặt Thẩm Minh Châu không còn một chút máu, si ngốc ngơ ngác, tự lẩm bẩm, “Nàng thật tốt số, vừa từ Kiến Khang đến kinh thành, mới không được mấy ngày sẽ thành Sở Vương phi rồi…”
Thẩm Minh Châu vô lực dựa vào gốc cây, cả người giống như choáng váng.
“Thất muội muội, thất muội muội làm sao vậy?” Thẩm Minh Tư và thị nữ chậm rãi đi từ sau bụi hoa ra, thấy dáng vẻ này của Thẩm Minh Châu, không khỏi hoảng hốt, vội tới đỡ nàng.
Thẩm Minh Châu uể oải cười cười, miễn cưỡng lên tinh thần nói: “Ngũ tỷ tỷ, muội không sao.”
“Thật sự không có việc gì.” Thẩm Minh Tư không yên lòng quan sát từ trên xuống dưới.
“Thật sự không có chuyện gì.” Thẩm Minh Châu miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
Thẩm Minh Tư không nói gì nữa, theo nàng đi về.
Thẩm Minh Hảo đang cùng Dương Linh ngắm một bụi mẫu đơn xanh lá danh quý. Bụi cây hoa mẫu đơn màu xanh lá này mới nở, màu xanh lá cây nhàn nhạt, xanh như nước mùa xuân, Dương Linh chậc chậc khen ngợi, “Đây là lục hương cầu đi? Thật xinh đẹp.”
Thẩm Minh Tư khẽ nói cho nàng biết, “Hoa này mới nở có màu xanh nhạt, khi nở rộ lại thành màu xanh mịn, ngọc cười châu thơm, kiệt xuất phóng khoáng.”
Dương Linh nhìn đi nhìn lại, than thở không thôi.
Thẩm Minh Tư và Thẩm Minh Họa cũng cùng nhìn một lúc, Thẩm Minh Tư cười nói: “Mẫu đơn màu xanh này trồng không dễ, cho nên hiếm có quý giá. Nhà ta có một hoa tượng, trồng hoa mẫu đơn nhiều năm, vô cùng giỏi tách gốc, nếu năm sau hắn tách gốc thành công, sẽ đưa cho Dương cô nương một chậu.”
Dương Linh hết sức khước từ, “Hoa quý giá như vậy, sao ta tiện cầu được? Nếu chia gốc thành công, cũng xin để lại quý phủ, cùng chậu này tôn nhau lên rực rỡ, chẳng phải rất tốt.”
Thẩm Minh Tư còn khách khí, Dương Linh chỉ vào mẫu đơn xanh lá này nghịch ngợm cười, “Nó cũng có bạn nha, nếu không chẳng phải rất tịch mịch sao, ngũ ŧıểυ thư nói có đúng không?”
Nói mà mọi người đều cười.
Thẩm Minh Châu cũng không tập trung cười hai tiếng.
Lúc này ánh mắt nàng nhìn Dương Linh đã không giống mới đầu.
Mới đầu nàng còn đầy lòng cảm kích, hiện giờ lại trộn lẫn đủ loại cảm xúc hâm mộ, ghen tỵ, vô cùng phức tạp.
“Dương cô nương đến kinh thành mấy ngày, sợ rằng bề bộn nhiều việc đi? Nhất định mỗi ngày đều có thiệp mời dự tiệc.” Thẩm Minh Tư nói.
Dương Linh cười cười, “Phụ tộc mẫu tộc ta cũng có thân thích ở kinh thành, không thể thiếu đến bái phỏng từng nơi, thật sự không thể nhàn rỗi. Nhà khác cũng có tiệc mời, đều không từ chối được, phải đi từng nơi.”
Nàng thừa nhận mời dự tiệc rất nhiều, nhưng cụ thể là nhà nào thì không đề cập đến.
Thẩm Minh Tư cũng cười, “Nhà khác ngược lại thì thôi, nhưng Bách phi nương nương trông coi lục cung, nàng mời dự tiệc rất khó được đấy.”
Thẩm Minh Châu chua xót trong lòng.
Dương Linh tao nhã lễ độ, giọng nói bình thản, không hề có ý khoe khoang, “Ngũ ŧıểυ thư nói đúng lắm, đây là vinh hạnh của ta.”
Thẩm Minh Tư có phần bội phục nàng. Nữ hài nhi trẻ tuổi giữ được bình tĩnh như vậy, không hư vinh, đúng là định lực rất tốt.
Thẩm Minh Châu muốn đi thay quần áo, mời Dương Linh cùng đi.
Dương Linh khách theo ý chủ, không cự tuyệt.
Thẩm Minh Châu và Dương Linh chậm rãi đi trên đường mòn giữa rừng, cõi lòng lúc thì buồn phiền, lúc lại thê lương. Nàng không tự chủ được quay đầu lại nhìn Dương Linh, thấy nàng ấy xinh đẹp động lòng người, trong lòng rất khổ sở, “Ta là nữ tử, nhìn nàng ấy ta cũng cảm thấy rất đẹp, cũng động lòng. Như vậy, huống chi là nam nhân? Nàng ấy đẹp mắt như vậy, Bách phi nương nương và Sở Vương điện hạ nhìn trúng nàng chẳng phải là chuyện rất tự nhiên sao?”
Thẩm Minh Châu chợt dừng bước lại, cầm tay Dương Linh, mặt kích động nhìn nàng.
Dương Linh không giải thích được, “Thẩm thất ŧıểυ thư, sao vậy?”
Thẩm Minh Châu khổ sở nói: “Dương cô nương, ta thành tâm thành ý chúc mừng ngươi, Sở Vương điện hạ rất tốt, thật đấy. Hắn không chỉ rất tuấn mỹ, rất có khả năng, tâm địa còn rất lương thiện, là vị nam tử thập toàn thập mỹ. Ta thật sự phải chúc mừng ngươi, toàn tâm toàn ý chúc mừng ngươi…”
“Ngươi đang nói nhăng nói cuội gì vậy?” Dương Linh không biết nên khóc hay nên cười, “Sở Vương điện hạ tốt hay không tốt có liên quan gì đến ta chứ?”
Thẩm Minh Châu nhỏ giọng nói: “Ta biết rõ, ngươi sắp thành Sở Vương phi rồi, ta… ta có vài phần ghen tỵ, nhưng mà, ngươi là người tốt, Sở Vương điện hạ cũng là người tốt, ngươi và hắn rất xứng đôi…”
Dương Linh nửa thật nửa giả, cười như không cười, “Ngươi còn nói bậy nữa ta sẽ tức giận đấy.”
Thẩm Minh Châu đắm chìm trong bi thương vô cùng vô tận, nói chuyện không mạch lạc, bừa bãi, “Mặc dù ta và ngươi quen biết không bao lâu, nhưng ta rất cảm kích ngươi, rất muốn báo đáp ngươi. Nhưng ta và a Thấm cũng rất tốt, ta biết a Thấm rất nhiều năm. Haizz, ta rất phiền não, không biết nên làm như thế nào mới được đây.”
“Chuyện này có liên quan gì với a Thấm?” Dương Linh càng không hiểu.
Thẩm Minh Châu nước mắt tràn mi, “Ta và a Thấm là biểu tỷ muội, cùng đi học ở thư viện Mộ Hiền, Sở Vương điện hạ ngày ngày đi đón nàng ấy… Hắn là hoàng tử, rõ ràng nên đi học ở Sùng Văn điện, lại náo loạn một trận với hoàng thượng, cuối cùng vẫn tới học ở thư viện chỉ cách thư viện Mộ Hiền một con đường chính vì đón a Thấm tan học…”
Dương Linh hít một hơi khí lạnh, “Còn có chuyện như vậy?” Nàng vẫn là lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, thật sự cảm thấy thú vị.
“Thật.” Thẩm Minh Châu nước mắt như mưa, “Mấy năm đó hắn ngày ngày đón a Thấm, một ngày đều không sót…”
Dương Linh vui vẻ.
Còn có tin đồn thú vị việc ít người biết đến như vậy, chờ ngày mai gặp nhị ŧıểυ thư Lâm gia, tiện thể hỏi nàng ấy một chút.
“Ngươi đừng khóc.” Dương Linh tốt bụng khuyên nàng, “Bách phi nương nương không nói câu nào, Sở Vương điện hạ càng không có bất cứ biểu hiện gì, mấy lời kiểu như Sở Vương phi gì đó ngươi âm thầm chế nhạo ta đôi ba câu gì đó thì thôi, vạn lần không được nói với người khác, vậy sẽ thành chê cười. Thẩm thất ŧıểυ thư, Sở Vương điện hạ không có ý gì với ta, ta cũng không hề coi trọng hắn, giữa ta và hắn vốn không hề liên quan.”
“Thật sao?” Trong lòng Thẩm Minh Châu lại có hy vọng.
“Ta lấy danh nghĩa các đời tổ tiên Hộ Quốc công ra thề.” Dương Linh trịnh trọng nói.
Trên mặt Thẩm Minh Châu vốn ảm đạm không có ánh sáng lại đổi thành sáng lên rực rỡ.
“Dương cô nương ngươi là người tốt, ngươi là người tốt.” Nàng cảm kích không biết như thế nào cho phải.
Dương Linh cười tươi sáng.
Có một ŧıểυ nha đầu cơ trí núp trong bụi hoa ven đường, nhìn biểu cảm của Thẩm Minh Châu và Dương Linh vào trong mắt, nghe tất cả lời hai người nói vào trong tai. Chờ Thẩm Minh Châu và Dương Linh đi qua rồi, nàng mới lặng lẽ ra ngoài, chạy đi như một làn khói.
Trịnh thị ân cần chiêu đãi hai mẹ con Hộ Quốc công phu nhân và Dương Linh, mãi đến giờ Thân mới xong tiệc, tiễn khách ra khỏi phủ.
Sau khi Thẩm Tướng biết được chuyện xảy ra trên yến tiệc, cười nhạt, “Đã sớm nghe Hộ Quốc công và phu nhân chỉ có một vị dòng chính nữ, vô cùng yêu quý, như hòn ngọc quý trên tay. Nếu như biết rõ Sở Vương thích người khác, kết thân chỉ là ý tứ của một mình Bách phi, tuyệt đối sẽ không chấp nhận việc hôn sự này rồi. Giả sử Bách phi mở miệng, phu thê Hộ Quốc công chắc chắn từ chối, cũng có lẽ bọn họ không chờ đến Bách phi mở miệng đã gả ái nữ cho người khác rồi.”