Tề Vương nắm lấy đôi tay ngọc thon thon của nàng, đắm đuối đưa tình, “Nào phải lời ngon tiếng ngọt đâu, rõ ràng là lời thật lòng. A Đàm, thời gian đó ta một mực không chịu lấy vợ, bà nội và phụ hoàng lo lắng không thôi, bà nội gặp ta lại đòi cháu dâu, chắt nội, phụ hoàng thì hết lần này đến lần khác cho rằng ta có long dương chi hảo, đoạn tụ chi phích giống như lời đồn, buồn bực không thôi. Khi nhìn thấy a Thấm ở ngoài thành An Định, ta đã nhanh chóng tìm thấy được nàng rồi, lấy vợ thành gia, bà nội và phụ hoàng đều mặt mày hớn hở rồi, nàng nói a Thấm có công lao lớn không.”
Giọng của hắn trầm thấp mà dịu dàng, Lâm Đàm ấm áp trong lòng, nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tình cảm nồng nàn.
Hồi lâu, Tề Vương mới mềm giọng nói: “Khi đó a Thấm còn là ŧıểυ cô nương ba bốn tuổi, ta đã nhìn con bé lớn lên, tuy là anh rể, thật ra giống như ca ca. Nàng yên tâm, cho dù là đệ đệ hay biểu đệ, nếu không phải phu quân của a Thấm, đều không cho đến gần a Thấm, nhìn lâu cũng không được.”
Vẻ mặt Lâm Đàm dịu dàng, “Chàng và a Hạo thật đúng là phụ tử, a Hạo cũng giống vậy đó, không cho a Dục nhìn thấy dì nhỏ của thằng bé, bóng lưng cũng không cho nhìn, cầm quạt tròn ngăn cản cực kỳ chặt chẽ.”
Nói đến a Hạo, Tề Vương và Lâm Đàm đều trong lòng đầy kiêu ngạo, mỉm cười nói: “Nhi tử của chúng ta thật sự quá hiểu chuyện, còn nhỏ tuổi đã biết bảo vệ dì nhỏ rồi.”
Lâm Đàm làm tỷ tỷ trước giờ thương yêu quan tâm đệ muội, lúc này có vài phần rầu rĩ thay Lâm Thấm, “Hai huynh đệ Ngôn gia là đối tượng thích hợp nhất, lại thân càng thêm thân, đáng tiếc a Thấm vốn vô ý. A Luân làm người chững chạc, cô và dượng lại hiền từ, nói ra cũng là đối tượng tốt, nhưng có Trấn Quốc công phu nhân ở đó, luôn khiến lòng người sầu lo. A Dục thì khỏi nói đến, Bách phi dáng vẻ ấy, không nên hỏi han. Cố tình mặc dù a Thấm đã lớn thành đại cô nương, nhưng vẫn tính tình ngây thơ, không biết đề phòng người khác. Haizzz, không thể không khiến phụ mẫu huynh tỷ quan tâm thay con bé.”
Tề Vương không để tâm, “Bởi vì khi còn bé chúng ta từng chịu khổ, trong lòng cảnh giác, không dám thả lỏng, gặp chuyện đều sẽ cân nhắc chu toàn. A Thấm lại được phụ mẫu huynh tỷ nuông chiều không buồn không lo mà lớn lên, chưa từng một lần trải qua mưa gió, nên hơi non nớt. Đây cũng không sao, chẳng lẽ chúng ta còn không che chở được một a Thấm sao?”
Lâm Đàm rất cho là đúng, “Là đa͙σ lý này.”
Hai phu thê đều biết rõ trong lòng, nếu chỉ đơn thuần để Lâm Thấm lập gia đình, vậy thật sự là một chuyện quá đơn giản. Tương Dương trưởng công chúa rất thích Lâm Thấm, vài ngày trước còn từng hỏi thăm ý tứ Lâm gia. Chỉ cần Lâm gia thoáng buông lời, Tương Dương trưởng công chúa sẽ sai bà mối đến cầu hôn. Sở Vương cũng giống như vậy. Chuyện hôn sự của hắn Bách phi nói không được tính, hoàng đế hạ một ý chỉ đã có thể định ra được ai là Vương phi của hắn.
Cho dù Lâm Thấm muốn gả cho Lương Luân hay gả cho Cao Nguyên Dục, tỷ tỷ, tỷ phu đều có thể khiến nàng vừa lòng như nguyện. Nhưng mà, nữ sợ gả sai chồng, làm tỷ tỷ, tỷ phu cũng không phải chỉ gả nàng ra ngoài là được, còn phải thay nàng suy nghĩ xem cuộc sống sau khi cưới có thể hạnh phúc ngọt ngào hay không, nếu biết rõ bà nội chồng hoặc mẹ chồng không thích, như vậy cần hôn sự này làm gì. Lâm Thấm ăn mặc sung sướиɠ chẳng lẽ còn có thể tới nhà chồng bị người xem thường sao?
Lâm Đàm nói: “A Dục thì thôi, ta ngược lại thật sự có mấy phần tiếc nuối cho a Luân. A Luân thông minh tuấn tú, lịch sự chững chạc, từ nhỏ đã nhường nhịn a Thấm, mọi việc đều suy nghĩ thay a Thấm, cô và dượng đều nhìn a Thấm bằng con mắt khác, thích vô cùng. Đáng tiếc, một vị Trấn Quốc công phu nhân, đã quấy rối tất cả.”
Tề Vương gật đầu, “Ta cũng cảm thấy đáng tiếc.”
Tương Dương trưởng công chúa rất thân thiết với hắn, hắn đối đãi với biểu đệ cũng không giống người khác. Nói đến Lương Luân, không khỏi hơi thổn thức.
“Cô là người tốt biết bao, lại gặp phải mẹ chồng như Trấn Quốc công phu nhân.” Lâm Đàm bất bình thay Tương Dương trưởng công chúa.
Tề Vương lạnh nhạt nói: “Nếu dượng sớm ra chủ ý, thì sẽ không như vậy rồi. Dượng là người rất tốt, dịu dàng đôn hậu, đối đãi với người chân thành, nhưng mà hơi nhu nhược thiếu quyết đoán rồi. Chỉ sợ về tính tình a Luân cũng tương đối giống dượng, không đủ dứt khoát quả quyết.”
“Vừa nghĩ đúng là có chuyện như vậy.” Lâm Đàm suy nghĩ một chút, nói.
Lương Luân người như ngọc đẹp, lịch sự chững chạc, nhưng kiên quyết dứt khoát lại không phải là sở trường của hắn.
Tề Vương cau mày, “Ví dụ như hôm nay Trấn Quốc công phu nhân giày vò ra chuyện như vậy, dượng và a Luân nghĩ cách để cháu gái nhà mẹ Trấn Quốc công phu nhân gả đi là xong, bà ta nào còn ầm ĩ được gì? Tức giận một trận cũng đành phải thôi. Cố tình dượng và a Luân lại không hề làm gì, mặc kệ Trấn Quốc công phu nhân náo loạn.”
Cho tới bây giờ Lâm Đàm đều chưa hề nghe được hắn nói phụ tử Lương Vô Bệnh và Lương Luân như vậy, không khỏi ngây ngốc.
Tề Vương lại nói, “Dượng như vậy cũng là bình thường. Dượng tính tình ôn hòa lại hiếu thuận, nếu để dượng không vâng lời Trấn Quốc công phu nhân, thật sự làm khó dượng rồi. Chính bởi vì tính tình dượng như vậy, cho nên qua nhiều năm rồi dượng và cô vẫn ân ái như lúc ban đầu. Nếu đổi thành nam tử tính tình cương nghị quả quyết, làm phò mã sẽ không vui vẻ, nam tử như vậy sẽ không cam tâm nguyện ý khuất phục dưới thê tử.”
Lâm Đàm liếc xéo hắn, sóng mắt sắc bén, “Nói như vậy, ta có thể cá nước hài hòa với điện hạ là bởi vì địa vị thấp hơn điện hạ, cam tâm ở dưới điện hạ sao?”
Mặc dù nàng đã là mẫu thân của mấy hài tử, nhưng đương lúc hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, kiều diễm mê người giống như trái đào chín, thân thể hoa mỹ, Tề Vương bị sóng mắt của nàng đảo qua, trái tim đập thình thịch, giọng hơi nhỏ đi, “Không cam lòng ở dưới ta cũng có thể, a Đàm, nàng ở trên ta cũng được.”
Đứng dậy định đi, Tề Vương giơ tay ôm chặt lấy nàng, nhỏ giọng năn nỉ, “Đừng đi, để cho ta ôm một lúc.”
Hai người lẳng lặng ôm nhau, trong lòng đều ngọt ngào.
Tề Vương khẽ hôn lên gò má thê tử, “Yên tâm, ta sẽ bảo vệ tốt cho đệ đệ muội muội của chúng ta. A Thấm vẫn còn tâm tính ŧıểυ hài tử, để cho con bé tự do tự tại chơi đùa thêm hai năm đi, về hôn sự của a Hàn ta sẽ tìm cách, nhờ nhạc phụ nhạc mẫu kiên nhẫn chờ đợi, sẽ không lâu đâu.”
Lâm Đàm dịu dàng “Ừ” một tiếng.
Hai người lại ôm nhau thật chặt.
--
Sau khi Lâm Thấm trở lại phố Trường Anh, gặp ai đều nở nụ cười, càng quan tâm đầy đủ, săn sóc tỉ mỉ Lâm Hàn, ân cần tới cực điểm.
Nàng càng như vậy, Lâm Hàn càng sợ hãi trong lòng.
“A Thấm, nhị ca không có hy vọng rồi hả?” Hắn kéo Lâm Thấm đến nơi yên tĩnh, thấp thỏm nhỏ giọng thăm dò.
Trên mặt Lâm Thấm đầy nụ cười lấy lòng, “Không phải như vậy đâu, nhị ca à, không phải không có hy vọng, mà là tương đối phiền toái thôi, có thể phải đợi một thời gian.” Tỉ mỉ thuật lại lời Lâm Đàm đã nói, “... Hộ Quốc công gả nữ nhi nhất định rất cẩn thận, trong chốc lát sẽ không thể quyết định được.”
Lâm Hàn vỗ ngực, “A Thấm, nhị ca bị muội hù chết rồi, còn tưởng rằng bị Dương gia cự tuyệt đấy.”
Lâm Thấm thật ngượng ngùng, “Cái đó, muội vốn cho rằng sẽ giống như đại ca đại tẩu vậy, vừa thấy đã yêu, sau đó thuận lợi trôi chảy đính hôn thành thân luôn.”
“Nói xấu sau lưng đại ca đại tẩu cái gì đấy?” Lâm Khai thản nhiên đi tới.
Lâm Thấm le lưỡi, “Không nói xấu đại ca đại tẩu cái gì cả, đang nói hôn sự của đại ca đại tẩu thuận lợi, vừa thấy đã ái mộ...”
Lâm Khai sợ tiếp theo không biết ŧıểυ muội mình sẽ lại nói ra lời nói gì, vội vàng cắt lời nàng, “A Thấm, đại ca đại tẩu có thể như vậy, là công lao của Tề lão thái thái đó.”
Lâm Thấm ngẩn ngơ, “Cái gì? Công lao của Tề lão thái thái?”
Lâm Khai cười nhẹ, “Khoảng thời gian đó Tề lão thái thái luôn miệng muốn gả đại tẩu của muội về nhà mẹ đẻ mình, vì vậy nhạc phụ nhạc mẫu mới có thể nhanh chóng hứa hôn.”
“Thì ra là vậy.” Lâm Thấm bừng tỉnh hiểu ra.
“Là vậy.” Lâm Hàn cũng như có điều suy nghĩ.
“Sau khi Tề lão thái thái về quê cũ rồi như thế nào?” Lâm Thấm rất hứng thú hỏi.
Kể từ sau khi Tề lão thái thái bị đuổi về quê cũ, Lâm Thấm đã rất nhiều năm không nghe được tin tức về bà ta rồi.
Lâm Khai cười một tiếng, “Còn có thể như thế nào. Nhạc phụ nhạc mẫu ta phụng dưỡng cực kỳ hậu hĩnh, lại có nữ nhi ruột thịt trông nom, có con cháu nhà mẹ nịnh nọt, cuộc sống ở gia tộc của bà ta dĩ nhiên thoải mái cực kỳ yên ổn. Chỉ có một chuyện không tốt, muội còn nhớ rõ ŧıểυ cô nương hát khúc năm đó không? Bởi vì lão thái thái rất yêu thích nàng, ŧıểυ cô nương kia lại trong lúc nhất thời không nơi nương thân, nên tạm thời đi theo bà ta về quê cũ. Mới đầu còn tốt, sau đó cháu trai của lão thái thái háo sắc, muốn nạp cô nương kia làm thiếp. Cô nương này nào chịu? Len lén gửi thư cho đại tẩu muội, đại tẩu muội tức giận, sai người đón cô nương kia hồi kinh. Trùng hợp người nhà của cô nương kia cũng tìm đến, nên đưa nàng về Giang Nam, giao cho thúc ruột của nàng, lại tặng cho nàng một hộp nữ trang, giúp nàng xuất giá. Cô nương kia vô cùng cảm kích đại tẩu muội, chuẩn bị bài vị sớm chiều dâng hương, lão thái thái lại hận đến cắn răng nghiến lợi, nghe nói đã mắng chửi ước chừng suốt mấy tháng ở nhà đấy.”
Lâm Thấm và Lâm Hàn nghe được nghẹn họng nhìn trân trối.
Lâm Thấm đẩy nhị ca nàng một cái, “Haizzz, sao Dương cô nương lại không có bà nội giống như Tề lão thái thái chứ? Nếu có thì tốt biết bao.”
Lâm Khai cười tươi, “Hộ Quốc công phủ là nguyên thần khai quốc, tước vị này truyền qua nhiều đời, Dương Hải Hùng hiện đảm nhiệm Hộ Quốc công là trưởng tử, mẫu thân xuất thân từ Hàn thị Tấn Dương, là đại gia tộc rất có danh vọng, giáo dưỡng hạng nhất, tầm mắt kiến thức không phải phu nhân nhà quý tộc bình thường có thể so sánh được.”
Lâm Thấm thở dài, “Dương cô nương có bà nội tốt muội đáng ra nên rất vui mừng, nhưng mà, muội quá ích kỷ, rất không có tầm nhìn xa, thế mà lại hơi thất vọng...” Nàng u oán nhìn về phía Lâm Hàn, “Nhị ca, ca tới giáo dục muội đi.”
Lâm Hàn nghiêm mặt, không lên tiếng.
Lâm Thấm nhỏ giọng nói nhỏ với Lâm Khai, tuy rằng nhỏ giọng, nhưng vẫn có thể khiến Lâm Hàn nghe thấy được, “Đại ca, vì sao nhị ca không giáo dục muội vậy?”
Khóe miệng Lâm Khai hơi vểnh lên, giọng nói cũng nhỏ đi, “Đại khái chính bản thân nhị ca muội cũng hơi thất vọng đi.”
Lâm Thấm làm như thật gật đầu, “Thì ra là vậy.” Trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Hàn có ý hài hước.
Lâm Khai kéo nàng, “A Thấm, đừng nghịch ngợm, muội còn như vậy, nói không chừng nhị ca của muội sẽ mắc cỡ phá cửa sổ mà ra đấy.”
Lâm Hàn vừa đúng đứng bên cạnh cửa sổ.
Nghe được lời Lâm Khai nói, Lâm Hàn không tự chủ được lui sang bên cạnh, cách cửa sổ xa mấy bước.
Lâm Thấm cười đến gãy lưng rồi.
“Không cho bắt nạt a Hàn của chúng ta.” La Thư đứng từ xa nhìn sang bên này, cười nói.
Lâm Hàn vốn mắc cỡ không thôi, lúc này càng thêm đứng không yên, chạy trối chết, “Đại ca, a Thấm, ngày mai đệ có cuộc thi, trở về phòng ôn bài đây...”
Lâm Thấm nhảy dựng lên, kéo hắn lại, sắc mặt ân cần, “Nhị ca, muội không cần nghiên mực nhỏ đó nữa, thứ khác muội cũng không cần. Muội bảo đảm, thời gian này muội đều sẽ không bắt chẹt vơ vét gì ca nữa, thật đó.”
Lâm Hàn khách khí nhún nhường, “Gì mà gọi là bắt chẹt vơ vét chứ. Huynh muội thân thiết, a Thấm, muội nhìn trúng cái gì của nhị ca thì cứ lấy đi, cứ việc lấy đi.”
Vừa nói chuyện đã vội vội vàng vàng rời đi. Bước chân nhanh hơn bình thường nhiều, phong độ không hề thong dong chậm rãi như bình thường.
“Nhị ca thật hào phóng nha.” Lâm Thấm chậc chậc than thở.
“A Thấm định lấy cái gì à?” Lâm Khai cười hỏi.
Lâm Thấm cẩn thận suy nghĩ một chút, than thở lắc đầu, “Thôi đi. Con người của muội ấy mà, thật ra rất đúng mực rất phân rõ phải trái, nếu như giúp được nhị ca, không muốn thứ gì muội lại cảm thấy có lỗi với bản thân; nhưng nếu không giúp được nhị ca, lại còn lấy thứ gì của huynh ấy, vậy muội lại cảm thấy có lỗi với huynh ấy.”
Lâm Khai: ...
A Thấm muội thật sự rất đúng mực...
Ngày hôm sau Lâm Thấm đi cùng với Lâm Hàn đến phủ Hộ Quốc công tặng tạ lễ.
Hộ Quốc công được hoàng đế tuyên triệu vào cung, Hộ Quốc công phu nhân và Dương Linh đáp ứng lời mời đến Tiên Cư điện làm khách, Dương gia chỉ có ấu đệ của Dương Linh là Dương Dục ở nhà.
Hắn còn là hài tử tám tuổi, nghe nói hai huynh muội Lâm gia tự mình đến cửa nói cảm ơn, không hề hoang mang lệnh cho thị nữ dẫn khách mời đến phòng khách, bản thân làm ŧıểυ chủ nhân đi ra bái kiến tâm sự, phân chủ khách ngồi xuống, lệnh cho thị nữ dâng trà bánh lên, “Nhị công tử, Lâm tỷ tỷ, mời dùng trà.”
Lâm Thấm thấy dáng dấp hắn tinh xảo đáng yêu, vả lại mạch lạc rõ ràng giống như ŧıểυ đại nhân, trong lòng rất thích hắn, cười híp mắt hỏi: “Tại sao nhị ca của ta chính là nhị công tử, còn ta lại là Lâm tỷ tỷ vậy?”
Dương Dục nói thật: “Bởi vì Lâm tỷ tỷ tặng đệ ngựa lùn nhỏ, đệ thích ngựa lùn nhỏ, nên cũng thích Lâm tỷ tỷ rồi, vì vậy bằng lòng gọi tỷ tỷ.”
“Đệ vừa gọi ta là tỷ tỷ, vậy ta cũng không khách khí, gọi đệ là a Dục nhé.” Lâm Thấm cười hì hì.
“Được đó.” Dương Dục hớn hở đồng ý.
Lâm Hàn thấy muội muội mới gặp mặt không lâu đã thân mật như vậy với ŧıểυ đệ Dương gia, trong lòng rất hâm mộ.
“A Dục, sao không thấy các ca ca của đệ vậy?” Lâm Thấm chậm rãi thưởng thức trà, nói qua chuyện nhà với Dương Dục.
“Các ca ca đang ở Kiến Khang.” Dương Dục nói cho Lâm Thấm, “Lần này gia phụ vào kinh đoán chừng phải ở lại chừng nửa năm, không nỡ xa đệ và tỷ tỷ, đành mang theo hai tỷ đệ chúng ta vào kinh.”
“Như vậy sao.” Lâm Thấm hiểu ra.
Lâm Thấm thong thả ung dung uống trà, nói chuyện một lúc với Dương Dục rồi mới đứng dậy cáo từ.
Dương Dục không nỡ để nàng đi, giữ lại đến mấy lần, lần cuối cùng một mực tiễn đến đại môn, nhìn Lâm Thấm lên xe ngựa.
Sau khi Hộ Quốc công phu nhân và Dương Linh về nhà, Dương Dục hăng hái khen Lâm Thấm một trận, “Lâm tỷ tỷ vừa dễ nhìn lại hiền hòa, nói chuyện rất dễ nghe! Còn khiến người ta ưa thích hơn cả ngựa lùn nhỏ!”
Hộ Quốc công vui vẻ, “Thật là lời hài tử, nào lại đi so sánh tỷ tỷ với ngựa lùn nhỏ chứ.” Kêu hắn về sau không được như vậy.
Dương Dục thuận theo gật đầu, “Nói như vậy không hay lắm sao? Vậy về sau con không dám. Đúng rồi, nương, tỷ tỷ, Lâm tỷ tỷ đi cùng nhị ca tỷ ấy, nhị ca tỷ ấy rất ngột ngạt, không thích nói chuyện.”
Ánh mắt Hộ Quốc công phu nhân lấp lóe, “A Dục không thích hắn sao?”
Dương Dục cẩn thận suy nghĩ một chút, “Cũng không phải không thích, hắn quá nghiêm túc, nghiêm mặt, không hiền hòa như Lâm tỷ tỷ.”
Hộ Quốc công phu nhân mỉm cười, “Vậy sao.”
Hộ Quốc công phu nhân như có điều suy nghĩ liếc nhìn Dương Linh, thấy nàng sung sướиɠ nở nụ cười, trong lòng khẽ thở dài một hơi.
“Quốc công gia trở về.” Thị nữ vén rèm.
Hộ Quốc công sải bước đi vào.
Tuổi hắn đã trên năm mươi, diện mạo giống như đao gọt rìu đục, lộ ra vẻ kiên nghị và kiên cường. Trên mặt mày lại rất có uy thế, đó là khí phái chỉ thuộc về người đã đứng trên cao từ lâu.
“Cha đã trở về.” Hai tỷ đệ Dương Linh và Dương Dục vui mừng nghênh đón phụ thân.
“Trở về rồi.” Hộ Quốc công phu nhân cũng mỉm cười tiến lên đón.
Hộ Quốc công sờ đầu ŧıểυ nhi tử, giọng điệu ôn hòa, “Hôm nay a Dục ở nhà làm gì vậy? Có buồn bực không?”
Lại cười hỏi phu nhân và nữ nhi, “Cảnh sắc Tiên Cư điện như thế nào, dễ nhìn không?”
Dương Dục rất hài lòng, “Con ở nhà không buồn bực đâu, Lâm tỷ tỷ và nhị ca tỷ ấy tới nói cảm ơn, cha và nương còn có tỷ tỷ đều không ở nhà, là con chiêu đãi, Lâm tỷ tỷ khá tốt, đối xử với con giống như đệ đệ ruột thịt vậy, nói chuyện rất lâu với con, con tuyệt đối không buồn bực!”
Hộ Quốc công và phu nhân nhìn thấy ŧıểυ nhi tử tính trẻ con như vậy, dung túng cười cười.
Hộ Quốc công dạy nhi tử rất nghiêm, bốn nhi tử trước đều mỗi người vừa tới mười hai mười ba tuổi đã bị hắn ném vào trong binh doanh, đồng cam cộng khổ giống như binh lính bình thường. Đến Dương Dục ŧıểυ nhi tử này, hắn thế mà lại hóa thành cha hiền rồi.