Nhiếp Cửu La mất cả buổi sáng để lau dọn, lộ ra ba pho tượng đất, thời gian và lịch sử in hằn rõ trên mặt chúng, đầu đứt, thiếu chân, nhiều chỗ cháy đen, chỗ này chỗ kia xói mòn đến mức lộ cả khung rơm bên trong.
Ấy thế mà vẫn đẹp.
Công nghệ hiện đại, thông tin lan truyền, tài năng dù ở nơi hẻo lánh đến đâu, chỉ cần có nền tảng để phô bày thì sẽ không bị chôn vùi, nhưng ở thời xưa Trung Quốc thì khác, những thiên tài ở khe núi có khi cả đời không bước ra khỏi khe, tác phẩm dù tuyệt mĩ đến đâu cũng chỉ bày ở trước sân sau nhà, bị dân làng khinh là thứ không đổi được cơm ăn.
Cô cảm nhận người nặn ra những pho tượng này hẳn là một nghệ nhân bậc thầy.
Bậc thầy gặp bậc thầy, khó tránh nảy sinh nỗi đồng cảm từ xa, cô chụp rất nhiều ảnh, nghiên cứu tỉ mỉ từng đường nét, cho đến khi bụng đói cồn cào và bầu tâm sự không chịu nổi nữa mới rời khỏi ngôi miếu hoang.
Tôn Châu không thấy đâu, chẳng biết đã đi đâu mất. Chung quanh chỉ toàn đồng ngô khô như một bức tường chắn tự nhiên, nhưng Nhiếp Cửu La do dự chốc lát rồi vẫn thôi ý định giải quyết ngoài trời.
Cô vội vã đi về phía đông, lúc bước ra khỏi ruộng ngô thì chợt để ý ven đường có đậu một chiếc xe địa hình.
Xe mới hơn xe của Tôn Châu, cũng lớn hơn, đèn pha trước còn gắn khung chống va đập, thân xe trắng toát, dáng vẻ cứng cáp gọn gàng, đường nét rắn rỏi, không chút trang trí thừa.
Ở cái nơi hẻo lánh này, dường như rất khó có người lạ tìm đến. Trong lòng cô hơi động, liền ghé mắt nhìn vào trong xe.
Trong xe không có ai, trước kính treo một lá bùa bình an, là chuỗi tiền Ngũ Đế. Thấy vật đó, Nhiếp Cửu La lập tức biết mình nhận nhầm, đang định quay đi thì bỗng bắt gặp một cảnh lạ, trên ghế phụ có ngồi… một con vịt.
Một con vịt bông vàng mượt, mỏ bẹt, ngồi ngay ngắn, hai chân màng chụm thẳng về trước, gương mặt đần thộn nhìn chằm chằm phía trước. Tuyệt nhất là nó còn được cẩn thận cài dây an toàn.
Trời ạ, một con vịt.
Nhiếp Cửu La “phụt” cười thành tiếng, vội vàng ôm bụng lại, cô đang buồn tiểu dữ lắm, sợ cười thêm chút nữa thì tè ra mất.
Trên đường đi về phía nhà vệ sinh công cộng, cô vẫn không nhịn được, hết lần này đến lần khác bật cười.
Nói thật, từ trong ra ngoài, chiếc xe kia đều toát lên vẻ cứng cáp lạnh lùng, chỉ có con vịt ngoan ngoãn thắt dây an toàn là lạc lõng đến buồn cười. Cô đoán chủ xe ấy, hoặc là có con nhỏ, hoặc là trong lòng vẫn giữ được một chút ngây thơ chưa tàn phai.
Trở lại ngôi miếu đổ nát, vẫn không thấy Tôn Châu đâu.
Có lẽ anh ta cũng đi giải quyết, Nhiếp Cửu La mở cửa xe lấy đồ ăn. Giữa trưa, bốn phía vắng lặng, thỉnh thoảng mới có vài tiếng chim ríu rít, trên trời còn hiện một vầng quang nhật. Nhiếp Cửu La nheo mắt nhìn, còn đưa tay ra, đặt ngay giữa vòng sáng ấy.
“Nhật quang thì nửa đêm sẽ có mưa”, tối nay, e là trời sẽ đổ mưa thật.
Ăn xong bữa trưa đơn giản, Tôn Châu vẫn chưa quay lại.
Nhiếp Cửu La thấy lạ, vùng này trị an không mấy tốt, Tôn Châu luôn lo cho an toàn của cô, từ trước tới nay lúc nào cũng ở gần quanh đó, có mắc tiểu cũng chỉ nhanh đi nhanh về. Huống hồ đã lâu như vậy rồi, cho dù có rơi xuống hố xí, thì giờ cũng phải bò lên rửa ráy xong xuôi rồi chứ.
Điện thoại của Tôn Châu còn vứt ngay trên ghế lái, gọi thì rõ ràng là vô ích. Nhiếp Cửu La chụm tay quanh miệng, thử gọi một tiếng: “Tôn Châu?”
Âm thanh tản đi, không có hồi đáp. Cô thử đi xa thêm một chút để tìm: “Tôn Châu?”
Cô bước vào trong đám ruộng ngô khô.
Đám ngô khô quả thật vướng víu, từng bụi từng chòm che khuất tầm mắt, lại còn móc vướng lấy quần áo. Không ít chỗ đã bị dân trong làng chặt sát gốc làm củi, chỉ để lại những gốc ngắn, cô đi đôi ủng đế cứng dẫm lên, phát ra những tiếng răng rắc khô giòn.
Đi được một đoạn, cô dừng chân, khụy xuống nhìn mặt đất.
Ở đó, trên lớp đất có mấy vệt nâu đỏ, như thể máu thấm vào. Cô đưa tay chạm thử, đã khô cứng từ lâu.
Nhiếp Cửu La tự cười mình đa nghi, nếu là máu của Tôn Châu thì đâu khô nhanh đến vậy. Hơn nữa, đây là vùng quê, dân làng quen giết gà mổ vịt ngoài đồng, rất có thể đây chỉ là máu gà máu vịt mà thôi.
Cô ngẩng đầu nhìn quanh, lại phát hiện một điều khác thường, ở phía không xa, đám ngô khô đều nghiêng ngả về cùng một hướng, hệt như từng có thứ gì nặng nề bị lôi đi ngang qua.
Nhiếp Cửu La đứng dậy, vừa định bước tới xem cho rõ, thì phía sau bỗng vang lên tiếng chân dồn dập.
Cô xoay người lại, thấy có ai đó loạng choạng chạy đến, bóng dáng bị lớp ngô dày đặc che khuất, không nhìn rõ mặt, chỉ nghe bước chân vừa nặng nề vừa gấp gáp, xen lẫn tiếng gãy răng rắc của ngô khô, lao tới thật nhanh.
Nghe khí thế, hướng đi thẳng về phía mình, Nhiếp Cửu La theo bản năng lùi lại hai bước. Gần như cùng lúc đó, từ trong đám ngô khô lao ra một người đàn ông đầu tóc rối bù, mặt mày bê bết máu.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, Nhiếp Cửu La vẫn không kìm được hét khẽ một tiếng.
Người đàn ông kia đột ngột khựng lại.
Hóa ra là Tôn Châu!
Máu chảy đầy mặt, trên cổ còn có một vết rách sâu, da thịt lật ra ngoài, ánh mắt thì trống rỗng vô hồn. Cho dù đứng yên, thân thể hắn vẫn run lên bần bật, cái run rẩy ấy còn kéo theo hai hàm răng, phát ra tiếng cạch cạch khe khẽ.
Nhiếp Cửu La cảm thấy có gì đó không ổn:
“Tôn Châu, anh sao vậy?”
Câu hỏi ấy kéo hắn từ trạng thái mơ hồ quay lại thực tại. Ánh mắt Tôn Châu dần dần tụ lại, môi mấp máy liên hồi, rồi bất ngờ bật thốt ra một tiếng: “Chạy mau!”
Lời còn chưa dứt, cả người hắn đã lao vụt đi như một mũi tên.
Nhiếp Cửu La chỉ ngẩn ra chưa đến một giây, cũng lập tức quay người cắm đầu chạy theo.
Cô tất nhiên không biết Tôn Châu đang trốn thứ gì, nhưng theo thói quen, ngoài phố, nếu mọi người đều ngẩng đầu nhìn trời, cô cũng sẽ ngẩng đầu, nếu mọi người hoảng loạn bỏ chạy, cô tuyệt đối sẽ không đi ngược dòng.
Mặc kệ nó là gì, chạy thì chắc chắn không sai.
Sắp chạy đến chỗ xe, giữa lúc cuống cuồng, cô vẫn nhịn không được ngoái đầu lại nhìn một cái.
Không có xác sống, không có quái vật, cũng không có kẻ giết người biến thái. Thực tế, cánh đồng ngô khô kia gần như yên tĩnh đến lạ. Nhưng cô lại không chắc mình có hoa mắt không, trong một khoảnh khắc gió ép ngọn ngô rạp xuống, dường như cô thấy một bóng người.
Tiếng động cơ bất ngờ gầm lên. Nhiếp Cửu La vừa kéo cửa xe, một chân mới kịp đặt lên bậc, thì chiếc xe đã rú ga lao vọt đi.
Đệt!
Cô trở tay không kịp, gần như bị hất ngã dúi dụi, cả người lộn nhào xuống đất. Lòng bàn tay vì cố chống xuống đất mà rát bỏng, đau nhói. Khi cô gượng ngồi dậy, chỉ cảm thấy một luồng khí nóng hầm hập quét qua mặt, đó là khí thải xe, bị Tôn Châu nhấn ga phun mạnh vào, vẫn chưa kịp tan.
Tôn Châu cái thằng khốn nạn này!
Cô nghiến răng tức giận, nhưng vẫn chưa vội mắng Tôn Châu. Chuyện gì quan trọng hơn, cô phân rõ được, trong cánh đồng ngô khô kia vẫn còn thứ gì đó có thể gây thương tích, Tôn Châu chạy rồi, cô tuyệt đối không thể hồ đồ mà thành kẻ thế thân.
Nhiếp Cửu La nhặt một hòn đá cầm chặt trong tay, mắt không rời cánh đồng ngô, chậm rãi đứng thẳng người lên.
Xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ, từng giây từng phút như bị kéo dài vô tận. May mà, trước mắt toàn là ngô khô vẫn bình yên, chỉ đôi lúc ma sát cùng gió mà xào xạc.
Có vẻ như… thứ đó đã rời đi?
Nhưng dù đã đi, cô cũng không dám nán lại. Nhiếp Cửu La ôm theo sự cảnh giác, nhanh bước men theo hướng đông, phía đông thôn có người ở, chỉ cần vào được đám đông, cô mới có thể yên tâm.
Cô đi càng lúc càng nhanh, thỉnh thoảng vẫn liếc quanh dò xét. Đi được một đoạn, bất ngờ khựng lại.
Chiếc xe việt dã màu trắng kia, cửa khoang sau đang mở toang, có một gã đàn ông đang dùng sức ném mạnh một cái bao tải vải bố lớn vào trong, rồi “rầm” một tiếng, hạ nặng nề cửa xe xuống.
Nhiếp Cửu La hoàn toàn không có chút cảm giác “cuối cùng cũng gặp được người rồi”, “có thể cầu cứu rồi”. Ở gần hiện trường thế này, kẻ xuất hiện có một nửa khả năng là người qua đường, một nửa khả năng còn lại chính là kẻ có liên quan, mà rất có thể, chính người này đã khiến Tôn Châu bị thương, dọa cho hắn sợ đến mức bỏ chạy thục mạng.
Nếu thật là như vậy, thì thái độ của cô lúc này cực kỳ quan trọng, tuyệt đối không thể để lộ sự hoảng loạn hay sợ hãi, cũng không thể để lộ sự nghi ngờ quá mức, nhưng cũng không được tỏ ra hoàn toàn dửng dưng.
Cô giữ khoảng cách vừa phải, bước chân không nhanh không chậm, gương mặt lạnh nhạt, ánh mắt thản nhiên đảo qua, kiểu lướt nhìn “rất người qua đường”, tùy tiện mà chẳng có gì đặc biệt.
Người đàn ông kia cũng liếc cô một cái, khéo thế, cũng là cái liếc “rất người qua đường”, thản nhiên như nhau.
Đó là một gã đàn ông trẻ tuổi, dáng người cao lớn, vai rộng hông hẹp, ngũ quan cân đối dễ nhìn, đường viền quai hàm cứng cáp rắn rỏi. Nhất định là loại người không hay cười, bởi người hay cười thì ánh mắt và lông mày luôn có nét dịu hòa.
Nhiếp Cửu La thu hồi tầm mắt, rồi lại “rất tùy ý” mà quét qua một lần biển số xe hắn.
Người đàn ông có con vịt bông ngồi ở ghế phụ kia, chưa chắc đã là kẻ có tâm hồn trẻ thơ, cũng chưa chắc là một ông bố, mà hoàn toàn có thể là một kẻ biến thái máu lạnh, ưa thích làm tổn thương người khác.
Vì vậy, ghi nhớ biển số xe của hắn là điều vô cùng cần thiết.
Đi ngang qua cửa hàng tạp hóa ở đầu thôn phía đông, thấy quanh đó bắt đầu đông người, Nhiếp Cửu La mới thở phào một hơi thật dài.
Rất tốt, cô đã an toàn rồi, giờ thì có thể tính sổ sau. Sự quan tâm ban đầu dành cho vết thương của Tôn Châu sớm đã bị cơn giận vì suýt bị bánh xe nghiền qua triệt tiêu sạch sẽ.
Cô đi đến dưới một gốc hoè già tán lá rậm rạp, cố ý đứng tránh xa mấy bà lão đang tụ tập đánh bài, rồi gọi điện cho công ty du lịch để khiếu nại.
Lần này Nhiếp Cửu La đến Thiểm Nam là có việc, sẽ ở lại khoảng nửa tháng. Nhưng công việc vốn khá nhàn rỗi, cô không muốn phí thời gian trống rỗng trong khách sạn, nên đã liên hệ với đơn vị lữ hành, yêu cầu bao xe và thiết kế tuyến riêng, tham quan các ngôi chùa, đạo quán có điêu khắc trong vùng, càng cổ xưa càng tốt, hỏng hóc tàn tạ cũng chẳng sao.
Do đây không phải là tuyến du lịch thông thường, lại có vài điểm đến khá hẻo lánh, công ty du lịch đã đưa ra mức giá gấp đôi thị trường. Nhiếp Cửu La đồng ý ngay, chỉ đặt ra hai yêu cầu, thứ nhất, an toàn, thứ hai, từng điểm đều phải đến nơi.
Còn “an toàn” nữa chứ! Cô nhìn bàn tay bị trầy mất một lớp da mỏng, trong bụng hạ quyết tâm phải làm ầm ĩ một trận.
Việc gì cũng giữ thái độ không tranh cãi, không nổi nóng, người khác lại tưởng cô không có tính khí.
Điện thoại vừa được kết nối, Nhiếp Cửu La bắt đầu kể lại câu chuyện bằng giọng điệu dịu dàng, từ tốn. Cô vốn chẳng bao giờ chửi rủa om sòm, loại cãi vã ngoài chợ búa kia nhìn thì có vẻ dữ dội, nhưng thực chất là khí thế xì hơi quá nhanh, hoàn toàn bất lợi cho một trận chiến dai dẳng.
Câu chuyện kể xong, đầu dây bên kia đã hoảng hốt rối rít, không ngừng lặp lại câu “xin lỗi”.
Nhiếp Cửu La nói: “Không phải tôi nghĩ chỉ cần nói vài câu ‘xin lỗi’ là xong chuyện đâu. Tài xế tôi thuê, gặp chuyện thì bỏ mặc tôi mà chạy, thế có hợp lý không?”
Bên công ty du lịch vội vàng đáp: “Phải, phải, quá là vô lý rồi.”
Nhiếp Cửu La lại tiếp: “Nếu không phải tôi phản ứng nhanh, chẳng phải đã bị cuốn ngay dưới gầm xe rồi sao? Tôi có thể hiểu Tôn Chu gặp phải biến cố bất ngờ, nhưng đó là hai chuyện khác nhau. Tôi bỏ tiền ra thì phải nhận được dịch vụ tương xứng với số tiền đó. Một người tự xưng có gần mười năm kinh nghiệm lái xe, cho dù hoảng loạn đến đâu, lại có thể coi nhẹ tính mạng an toàn của khách thế này sao?”
Công ty du lịch rõ ràng rất hiểu nguyên lý “giọng càng bình tĩnh thì chuyện càng to”, đến mức hận không thể quỳ ngay bên kia điện thoại: “Đúng, đúng, cô Nhiếp, đây tuyệt đối là lỗi trong công việc của chúng tôi.”
Nhiếp Cửu La đang chuẩn bị tung ra một cú phản biện hoa mỹ lần thứ ba, đẩy bầu không khí lên cao trào, thì bên tai bỗng lạc vào một câu:
“Chính là đi vụng trộm đàn ông đó, ôi chao, đúng là không cần mặt mũi nữa rồi……”
Cái gì mà “vụng trộm đàn ông”? Nhiếp Cửu La thoáng phân tâm, những lời lẽ hoa mỹ vừa soạn sẵn cũng bay sạch.
“Còn dám nói dối là đi đánh bài, đánh cả đêm không thèm về nhà……”
“Chồng nó đi tìm rồi đó, ôi chao, chắc đánh cho chết người mất……”
“Cô Nhiếp, thế này đi, chúng tôi sẽ lập tức sắp xếp một tài xế gần đó tới đón cô. Còn về phía Tôn Châu, chúng tôi sẽ nhanh chóng liên hệ với anh ta để tìm hiểu tình hình……”
Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy. Lúc này, Nhiếp Cửu La vừa nói chuyện điện thoại, vừa bị câu chuyện tám nhảm bên cạnh lôi cuốn. Nói khách quan, cô vốn chẳng phải người nhiều chuyện, nhưng khi tin đồn đã bay thẳng vào tai thế này, giả vờ như không nghe thấy thì cũng chẳng cần thiết.
Cô lặp lại vài câu xã giao rồi cúp máy, bước tiến lại gần mấy bà lão đang đánh bài.
Mấy bà lão say sưa bàn tán, giận dữ hừng hực, không hề thấy việc Nhiếp Cửu La xuất hiện là lạ, họ còn nhiệt tình lôi cô vào câu chuyện, vừa nói vừa hỏi ý kiến: “Cô thấy sao, cô gái?”
Chẳng mấy chốc, Nhiếp Cửu La đã nắm được đầu đuôi cái vụ màu mè ở làng này.
Hóa ra, ngay từ tối qua có một người phụ nữ ở Hưng Bá Tử nói là đi đánh bài, cả đêm không về, chồng cô ta nghĩ vợ mê bài nên ngủ lại nhà bạn bè, không để tâm.
Đến sáng nay vẫn không thấy vợ về, gọi điện tắt máy, chồng bèn tức quá liền sang tìm. Lúc đấy mới vỡ lẽ: cô ta căn bản không đi đánh bài.
Vậy là rắc rối rồi, người mất tích, lại liên lạc không được. Chồng cô ta gào lên định báo công an, mấy bạn đánh bài sợ việc lớn bèn thú nhận, đánh bài chỉ là cái cớ, thật ra cô ta tối qua đi sang làng bên tìm người tình.
Chồng nổi đóa, rủ hai người anh họ, lấy xe máy phóng sang làng bên truy bắt.
Tính đến giờ, tin tức về “trận đánh bắt” vẫn chưa truyền về, nhưng mấy bà lão khẳng định rằng chuyến đi này chẳng lành, nói thẳng ra là “có thể sẽ đánh chết người.”