Nàng vội để lại một câu, rồi dứt khoát hất tay thiếu niên, đạp mạnh lao ra ngoài qua cửa sổ.
Con mãng xà này dù chỉ mới là ấu thể cấp thấp, nhưng sức mạnh của nó vẫn vô cùng đáng sợ. Lần trước Trường Tuệ may mắn chế ngự được nó, thật ra chỉ là do vận khí mà thôi.
Muốn gây tổn thương thực sự cho nó, chỉ đao kiếm tầm thường thì vô dụng, ít nhất cũng cần pháp khí cấp tiên. Nhưng ở thế giới dị trần này, linh khí đã cạn kiệt, pháp khí cấp tiên càng là chuyện xa vời... nàng biết đi đâu tìm đây?
“Tôn tọa! Là tôn tọa tới!”
“Tôn tọa tới cứu chúng ta rồi!”
Những thuật sĩ vốn đang bị thương nặng, gần như tuyệt vọng, vừa thấy Trường Tuệ xuất hiện, ánh mắt họ lập tức bùng lên hy vọng.
Trường Tuệ lao đến chắn trước mặt họ, dùng toàn lực đỡ một đòn chí mạng từ mãng xà, rồi gào lớn: “Mọi người mau rút lui!”
Không biết có phải nàng đang hoang tưởng hay không, nhưng cảm giác mãng xà lúc này so với khi nãy càng thêm hung dữ. Hoặc cũng có thể, ban đầu nó cố tình che giấu thực lực, xem thường nàng nên mới để nàng dễ dàng thoát thân. Ý nghĩ ấy khiến lòng Trường Tuệ nặng trĩu: Chẳng lẽ chỉ mới là ấu thể cấp thấp mà nó đã khai mở linh trí?
Nàng đoán không sai.
Dù liều mình chiến đấu, nhưng không địch nổi, Trường Tuệ dần dần bị đẩy lui, suýt nữa bị cự mãng cắn trúng cánh tay. Ngay lúc tình thế nguy kịch, con mãng xà đang chiếm thế thượng phong bỗng khựng lại. Nó thè lưỡi, đầu hơi nghiêng sang phải như bị thứ gì đó hấp dẫn.
Chính là lúc này!
Nắm lấy cơ hội, Trường Tuệ vung tay, cụp mi mặc niệm chú quyết triệu hoán linh khí.
Ở Linh Châu Giới, nàng sở hữu một thần vật – Vô Cấu Lăng – vốn có thể treo cổ cả ấu thể long tổ, nhưng tiếc thay, tu vi của nàng hiện tại không đủ để triệu hồi toàn lực. Chỉ có thể cắn răng, vận hết linh lực quanh thân, mạnh mẽ gọi bản mệnh pháp khí ra ngoài.
“Tru!”
Giữa trán nàng, pháp ấn hình hoa ba cánh bùng sáng, ánh lục tràn ra rực rỡ. Vô Cấu Lăng từ cổ tay nàng bay vút lên, cuộn chặt lấy thân mãng xà.
Do tu vi có hạn, Trường Tuệ chỉ có thể giữ được Vô Cấu Lăng trong chốc lát. Bởi vậy, nàng phối hợp chiêu thức một cách liền mạch như nước chảy mây trôi, tung liên hoàn đòn thẳng vào miệng mãng xà.
Con mãng xà lập tức lăn lộn trên mặt đất, thân thể co giật đau đớn, gào lên tiếng rít chói tai như than khóc.
Phịch!
Ngay khi mũi chân nàng vừa chạm đất, con quái vật khổng lồ phía sau đã nổ tung, thân thể vỡ vụn như phiến đá tạc. Vô Cấu Lăng nhanh chóng quấn quanh người nàng, tạo thành một vòng bảo hộ, chắn lại luồng hắc khí hung hiểm đang tràn ra.
Chẳng lẽ... đã thành công rồi sao?
Trường Tuệ còn chưa kịp suy nghĩ gì, liền nghe thấy xung quanh vang lên tiếng hò reo đầy kích động của các thuật sĩ.
Linh lực bị nghịch dòng xông thẳng vào tâm mạch khiến cơ thể nàng đau nhức đến mức tứ chi rã rời, ngũ quan như muốn tê liệt. Nhưng chính trong cơn đau đó, đầu óc nàng lại đặc biệt tỉnh táo. Nghĩ đến biểu hiện bất thường của cự mãng lúc nãy, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn về phía bên phải — nơi đó, chính là cung điện từng dùng để giam giữ mãng xà, và cũng là nơi thiếu niên kia từng ẩn mình. Giờ đây, hắn đang đứng ở bậc thềm trước điện.
Gió lạnh thốc qua, lớp áo khoác nặng nề trên người hắn bị hất tung, lộ ra vạt áo bên trong thêu chỉ vàng mờ ẩn. Thiếu niên tóc đen da trắng, nửa khuôn mặt giấu sau chiếc mặt nạ hình bướm, từ cách hàng trăm bậc thang, vẫn có thể cùng nàng đối mắt — vẻ đẹp ấy mang theo khí chất quỷ mị, yêu dị đến rợn người.