Tai khẽ động, Trường Tuệ men theo khí tức ấy, cúi sát người thiếu niên bên cạnh, chậm rãi ghé sát vào, mùi hương tuyết lạnh âm trầm phảng phất trên thân thể hắn khiến lòng nàng run lên.
Một ý nghĩ lóe lên như tia chớp trong đầu nàng, còn chưa kịp lý trí phân tích, thân thể đã phản ứng theo bản năng. Trường Tuệ giơ tay, định chạm vào gương mặt thiếu niên.
“Tỷ tỷ.”
Bàn tay vừa chạm vào lớp mặt nạ lạnh buốt, thiếu niên đã đưa tay lên giữ lấy tay nàng.
Tay hắn lạnh lẽo đến lạ, thậm chí còn lạnh hơn cả chiếc mặt nạ đang đeo.
Mu bàn tay nàng trắng muốt, trên đó vương vết máu khô mờ nhạt. Thiếu niên vì suy yếu nên lực đạo rất nhẹ, chỉ nghiêng đầu nhìn nàng, giọng nói yếu ớt nhưng ấm áp như suối chảy:
“Không được tháo mặt nạ của ta…”
Đôi mắt đen thẳm ẩn sau mặt nạ nhìn thẳng vào mắt nàng, như xoáy sâu vào lòng người.
Trường Tuệ khựng lại một thoáng, rồi khẽ rút tay về, hàng mi dài khẽ rung, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
“Xin lỗi.”
Dù không thể tháo chiếc mặt nạ đó xuống, nhưng trong lòng nàng đã rõ. Nếu cảm giác không nhầm… thiếu niên trước mắt—chính là tiểu đồ đệ mà nàng đã tìm kiếm suốt mười lăm năm trời.
Hắn không nhớ nàng?
Hay đang cố tình giả vờ không nhận ra, để trêu chọc nàng?
Nghi hoặc dâng lên, lòng cũng không ngừng dậy sóng. Trên mặt Trường Tuệ vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng nội tâm như có ngàn vạn tiếng sấm rền. Suốt mười lăm năm truy tìm Ác Hồn, hôm nay—nàng rốt cuộc cũng tìm được rồi!
“Ngươi…” Trường Tuệ chậm rãi lên tiếng, cố gắng lựa lời thật cẩn thận để thăm dò hắn. Đoạn, nàng buột miệng gọi thẳng tên:
“Mộ Giáng Tuyết.”
Thiếu niên không có phản ứng gì.
Trường Tuệ nhìn chằm chằm hắn, chỉ thấy hắn khẽ chớp mắt một cái, hàng mi mỏng rủ xuống. Giọng nói hắn vang lên, có chút ngập ngừng:
“Tỷ tỷ… Mộ Giáng Tuyết là ai?”
Bởi vì bị mặt nạ che khuất, nàng không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có thể dựa vào cử chỉ và giọng nói để suy đoán. Trường Tuệ nheo mắt lại, hỏi lại:
“Cái tên Mộ Giáng Tuyết, ngươi chưa từng nghe qua sao?”
Thiếu niên lắc đầu:
“Trên đảo này không có ai tên là Mộ Giáng Tuyết cả.”
Trường Tuệ khẽ bật cười, giọng nhẹ tênh:
“Vậy thì… đáng tiếc thật.”
Rồi nàng nhấn mạnh từng chữ, khẽ nói:
“Cái tên ấy, ta rất thích.”
Thiếu niên không trả lời. Không biết vì sao, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, đồng tử hắn đột ngột co lại, ánh mắt trở nên mơ hồ như rơi vào một thế giới khác. Là vì xúc động? Hay chỉ là choáng váng vì mất máu quá nhiều?
Chẳng mấy chốc, hắn rũ mắt xuống, vẻ mặt buồn bã: “Tỷ tỷ, ta không có tên.”
Làm sao lại không có tên?
Trường Tuệ còn chưa kịp hỏi thêm, bên ngoài điện đã vang lên tiếng gào rống kinh thiên của mãng xà khổng lồ. Đám thuật sĩ đi theo nàng chạm trán trực diện với nó.
Trông thấy bọn họ không chống đỡ nổi, từng người đều bị thương, Trường Tuệ lập tức bật dậy, định lao ra ngoài thì bị thiếu niên giữ chặt cổ tay. Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt lo lắng: “Tỷ tỷ, bên ngoài nguy hiểm lắm, ngươi đừng ra đó.”
Hắn biết nơi đặt trận pháp truyền tống trên đảo, có thể nhân cơ hội này đưa nàng rời đi.
Ý hắn là, để những thuật sĩ kia – những người đã liều mình chiến đấu vì nàng – chết oan uổng, còn nàng thì trốn chạy cùng hắn ư?
“Không được!” Trường Tuệ lập tức lắc đầu, không cần suy nghĩ cũng từ chối ngay, “Bọn họ là do ta dẫn tới, ta không thể bỏ mặc họ được!”