Kiếp Nào Sư Tôn Cũng Là Của Ta

Chương 9

Trước Sau

break

Trường Tuệ có cảm giác hình ảnh này nàng từng thấy ở đâu rồi, nhưng nhất thời đầu óc đau nhức đến choáng váng, không nhớ ra được.

Thấy Trường Tuệ nhìn lại, thiếu niên lập tức thay đổi thái độ, không còn vẻ lạnh lùng trầm mặc như trước nữa. Hắn đưa tay ôm lấy miệng vết thương, chạy về phía nàng, áo đỏ rực như lửa rối bời trong gió, vọt đến bên cạnh nàng, ôm chầm lấy nàng vào lòng, giọng nói run run như vừa hoảng sợ thoát chết: “Tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?”

Hắn nói, khi nãy thật sự rất sợ, sợ đến ngu cả người, cứ tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại nàng nữa...

Ngày càng có gì đó không đúng.

Trường Tuệ khẽ nghiêng người ra sau, cảm thấy hắn lại gần quá mức, có chút không thoải mái.

Ngay khoảnh khắc hắn tiến đến gần, Vô Cấu Lăng tự động hóa thành một sợi tơ mảnh, nhẹ nhàng quấn quanh cổ tay nàng. Trên sợi tơ ấy rủ xuống một mặt dây tuyết tinh trong suốt, ánh sáng lạnh toát chiếu lên áo đỏ rực của thiếu niên, như hòa thành một vệt huyết quang kỳ dị.

Nàng giơ tay đẩy hắn ra, gượng gạo cong môi, đáp nhát gừng: “Ta không sao.”

Nói là vậy, nhưng chính nàng cũng không lý giải nổi rốt cuộc là không ổn chỗ nào — chỉ là cảm thấy có gì đó rất tà môn ở thiếu niên trước mặt.

Trong trí nhớ của nàng, tiểu đồ đệ nhà mình luôn mặc áo trắng, tính cách ôn hòa, điềm đạm, khiến người bên cạnh cũng cảm thấy dễ chịu. Còn thiếu niên này, ngoài khí tức có phần tương đồng với tiểu đồ đệ, những thứ khác đều hoàn toàn khác biệt.

Chẳng lẽ... nhận nhầm người rồi?

Ánh mắt nàng rơi vào chiếc mặt nạ trên mặt hắn, ngón tay trong tay áo lặng lẽ khẽ động, đồng thời phát hiện những thi thể xung quanh đang có biểu hiện kỳ lạ.

“Phải rời khỏi nơi này ngay!”

Hoang dã long tổ vừa bị tiêu diệt, ngoài thiếu niên ra, trên đảo giờ không còn ai sống sót.

Sau khi thân xác và linh hồn của long tổ tan rã, nó phóng thích ra luồng âm sát khí mạnh mẽ, khiến thi thể xung quanh bị hắc khí xâm thực, xuất hiện dấu hiệu giống như ‘trá tử thi’ — từng cái thi thể méo mó, vặn vẹo trồi dậy từ nền tuyết lạnh lẽo.

Thi thể ngày một nhiều, được hắc khí bao quanh, ùn ùn kéo tới. Các thuật sĩ lập tức hợp lực kết trận chống đỡ, vừa đánh vừa hô lớn: “Bảo vệ tôn tọa! Mọi người mau rút lui!”

Mọi người vừa lui vừa dùng thuật pháp xua đuổi hắc khí, phía sau là một bầy thi thể chết thảm bám đuổi sát nút, ép họ phải mạo hiểm thoát thân trong gang tấc.
“Truyền tống pháp trận nằm ngay tại thủy đình kia.” Thiếu niên bên cạnh khẽ chỉ.

Hòn đảo này vốn được bố trí cấm chế, không thể tự do ra vào, chỉ có thể rời đi thông qua pháp trận truyền tống. Thiếu niên nói, đây là trận pháp gần nhất. Trường Tuệ hiện tại đã bắt đầu cảnh giác với hắn, tự mình vận linh lực kiểm tra một lượt, xác định không có gì bất thường mới gật đầu, ra hiệu cho các thuật sĩ nhanh chóng tiến vào.

“Ngươi đi theo ta, canh giữ phía sau.” Trường Tuệ vừa đánh lui đợt xác sống truy đuổi vừa đẩy thiếu niên về phía sau.

Thiếu niên loạng choạng một bước, ngoan ngoãn đáp một tiếng "vâng", không oán than lấy nửa lời.

Đến khi người thuật sĩ cuối cùng cũng được truyền tống ra ngoài, Trường Tuệ lại cố gắng đẩy lùi thêm một đợt thi thể, cả người mệt đến thở hồng hộc. Nàng đang định kéo thiếu niên đi cùng thì với tay chụp một cái lại hụt, quay đầu nhìn, mới phát hiện kẻ luôn yên lặng bám sát sau lưng nàng — giờ đã ngồi xổm xuống đất từ lúc nào không hay.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc