Kiếp Nào Sư Tôn Cũng Là Của Ta

Chương 22

Trước Sau

break

Việc dời lễ bái sư lên một ngày sớm hơn bất ngờ như vậy, chuyện này không nhỏ.

Nói theo hướng tốt thì là quốc sư đại nhân coi trọng tiểu đồ đệ, nóng lòng thu nhận về dạy dỗ. Nhưng nói theo chiều hướng xấu, thì có thể là quốc sư đại nhân xem nhẹ người mới, đến cả lễ bái sư cũng làm cho có lệ, thu nhận chỉ là vì thương hại đứa trẻ cô nhi xuất thân ẩn tộc, chứ thật ra chẳng hề coi trọng.

Phần lớn mọi người đều thiên về suy nghĩ thứ hai. Ngay cả Tú Cầm cũng không ngoại lệ.

Khác với Thanh Kỳ, Tú Cầm chỉ là một cung nữ hầu hạ bình thường, không có linh căn, cũng không giỏi thuật pháp để suốt ngày giao thiệp với các tu sĩ. Nhưng cả hai đều là tâm phúc của Trường Tuệ, một người lo việc bên trong, một người quán xuyến bên ngoài. Tú Cầm phụ trách việc lớn nhỏ trong Hàm Ninh Các.

Đêm qua bị rắn làm cho kinh hãi đến ngất xỉu nửa đêm, sáng nay tỉnh dậy đầu óc quay cuồng, cả người rã rời không chút sức lực. Nhưng do đã bị Thanh Kỳ xóa ký ức, nàng chỉ tưởng mình bị lạnh, đến khi biết Trường Tuệ đột ngột dời lễ bái sư sang hôm nay, liền kiên quyết muốn đích thân lo liệu, ai can cũng không được.

Lúc này, những người từng tận mắt chứng kiến vụ rắn chỉ còn Trường Tuệ và Thanh Kỳ. Dù Trường Tuệ chưa nói rõ ai là kẻ gây ra, nhưng Thanh Kỳ cũng đã lờ mờ đoán ra. Nghĩ đến sự mạo hiểm đêm qua, nàng sợ Tú Cầm lại vướng vào chuyện với kẻ kia, chỉ đành theo sát hỗ trợ.

Sau khi lo xong các vật dụng cho lễ bái sư, đến trưa, hai người cùng ra sân trước đón người. Trên đường, tinh thần Tú Cầm đã khá hơn nhiều, vừa đi vừa lầm bầm:

“Tiểu Vu kia thương tích còn chưa khỏi, tôn tọa đã vội vã thu đồ đệ, chẳng màng gì cả. Ngươi nói xem, rốt cuộc tôn tọa nghĩ gì vậy?”

“Đây là người mà tôn tọa đích thân chọn làm đồ đệ, thế mà lại an bài đơn giản như vậy!”
“Ta nghe bên ngoài có kẻ lắm chuyện, bảo rằng chủ tử chúng ta thu đồ đệ chẳng phải thật lòng, chỉ vì ham danh tiếng, muốn thiên hạ ca ngợi nàng có lòng nhân hậu, từ bi.”  

Thanh Kỳ khẽ cau mày: “Ngươi tin lời đó sao?”  

“Sao có thể!” – Tú Cầm giận dữ đáp – “Miệng lưỡi thiên hạ muốn nói gì mà chẳng được. Ta chẳng thấy chủ tử được tiếng tốt gì từ việc nhận tiểu Vu kia cả, ngược lại còn bị người ta chê cười không ít.”

Dù vậy, nàng cũng không giấu được sự nghi hoặc về dụng ý của Trường Tuệ khi nhận hắn làm đồ đệ.  

“Ta nói thật, chủ tử không nên nhận tên tiểu Vu ấy. Hiện nay Hàm Ninh Các bị nhiều phe dè chừng, tình thế đã khó khăn, hắn lại chẳng có thân phận, càng không có gia thế. Một đứa cô nhi từ vong tộc, làm sao xứng làm đệ tử chân truyền của quốc sư?”

“Cẩn thận lời nói!” – Thanh Kỳ kịp thời cắt lời nàng.

Tuy trong lòng cũng mang nghi ngờ, nhưng so với Tú Cầm, Thanh Kỳ hiểu rõ hơn thân phận thật sự của người được chọn làm thủ đồ.

Nghĩ đến tin tức gần đây liên quan đến Vu cổ tộc, lại liên hệ đến những bất thường quanh thiếu niên kia, nàng biết chuyện bên trong vô cùng phức tạp, không thể nói rõ cùng Tú Cầm, đành úp mở dặn dò:  

“Tôn tọa làm việc luôn có dụng ý sâu xa, không đến lượt chúng ta xen vào. Dù vì lý do gì, thì một khi đã nhận người ấy làm đồ đệ, Hàm Ninh Các chúng ta phải xem hắn là chủ tử tương lai, không được thất lễ hay khinh nhờn.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc