Tú Cầm vẫn chưa hết bất mãn:
“Ngươi lợi hại như thế, có thiên phú lại được tôn tọa đích thân dạy dỗ, mà nàng còn chưa từng thu ngươi làm đồ đệ. Vậy mà tên tiểu Vu kia thì dựa vào đâu?”
“Chúng ta theo tôn tọa lâu nhất, là người thân cận và được nàng tin tưởng nhất…” – Nàng gọi tên Thanh Kỳ, giọng có chút lo lắng – “Chẳng lẽ ngươi không sợ, tiểu Vu kia sẽ thay thế chúng ta, trở thành người được tôn tọa tín nhiệm nhất sao?”
Thanh Kỳ sững người.
Tâm trí nàng những ngày gần đây bị vụ xà họa quấy nhiễu, thật sự chưa từng nghĩ đến điều này. Giờ bị Tú Cầm cảnh tỉnh, trong lòng nàng không khỏi dấy lên cảm giác bất an.
Chưa bàn tới việc vị kia có chiếm được vị trí trong lòng Trường Tuệ hay không, điều các nàng nên lo lắng nhất lúc này chính là: khi hắn trở thành thủ đồ, nắm thực quyền trong tay, liệu còn có thể chấp nhận cho các nàng tiếp tục ở lại bên tôn tọa nữa không?
Nghĩ đến sự việc Tú Cầm gặp phải đêm qua, lòng Thanh Kỳ càng trĩu nặng. Nàng linh cảm tương lai của Hàm Ninh Các sẽ không còn bình yên như trước.
Hai người đi đến sân ngoài, bấy giờ đều giữ im lặng không nói.
Tú Cầm vốn tưởng người kia đang thấp thỏm chờ đợi trong phòng, ai ngờ khi cửa sân mở ra, lại thấy thiếu niên ấy đứng lặng dưới tán mai, dáng vẻ thong dong nhàn nhã.
Chiếc áo choàng đỏ thẫm đã được thay ra, giờ đây hắn khoác trên người bộ y phục lụa trắng muốt, mềm mại phủ theo dáng người mảnh khảnh. Mái tóc đen suôn rũ tự nhiên càng làm nổi bật vẻ ôn hòa dịu dàng.
Thiếu niên khẽ vươn tay bẻ một nhành tuyết mai, vừa nghe tiếng động liền quay đầu. Gương mặt thanh tú ánh lên dưới nắng, lớp vải có thêu vân thú bạc phủ nhẹ trên vai, hoa văn lan xuống tận ngực. Cả người toát lên khí chất ôn hòa trầm lặng, thậm chí còn dịu dàng hơn cả khi khoác hồng y.
Thế nhưng, ai mà ngờ được?
Một thiếu niên tưởng chừng thanh thuần lương thiện như vậy, đêm qua lại có thể ra tay tàn nhẫn đến suýt chút nữa giết chết một cô nương vô tội.
Tú Cầm còn chưa kịp hoàn hồn thì Thanh Kỳ đã bước lên trước, nhanh chóng cúi người hành lễ, cung kính nói:
“Công tử, lễ bái sư đã được chuẩn bị chu toàn.”
Nàng đứng thẳng người, gương mặt trầm tĩnh nhưng toàn thân căng cứng. Dưới đáy mắt truyền đến một âm thanh khe khẽ như gió lướt qua tuyết mỏng.
Thiếu niên nhàn nhạt đáp lại:
“Mau vậy sao?”
Ngón tay hắn khẽ buông lỏng, nhành mai đỏ rơi khỏi lòng bàn tay, rớt xuống nền tuyết, ngay dưới ánh mắt Thanh Kỳ, bị một bước chân hắn lạnh lùng giẫm nát.
Hắn vỗ vỗ tuyết phủ trên người, khóe môi nhếch lên như mang theo ý vui thú:
“Vậy thì đi thôi.”
Chỉ một câu ngắn ngủi, thời gian chỉ vỏn vẹn vài hơi thở, vậy mà đối với Thanh Kỳ lại như kéo dài bất tận.
Nàng lặng lẽ quan sát thiếu niên, thấy khóe môi hắn mang theo ý cười, dáng vẻ không hề có chút bài xích hay miễn cưỡng với lễ bái sư, trong lòng mới nhẹ đi đôi phần.
Thừa lúc hắn không để ý, Thanh Kỳ khẽ đưa mu bàn tay ra sau lưng làm dấu, ra hiệu cho những người đang ẩn mình trong bóng tối không cần xuất hiện áp giải, chỉ cần âm thầm theo dõi từ xa là được.
Không ngờ hành động kín đáo đến thế lại vẫn bị thiếu niên phát hiện. Hắn bỗng nghiêng đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn nàng:
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Thanh Kỳ giật mình, vội vàng cúi thấp mặt, giả vờ như không có chuyện gì, đổi giọng cung kính: