Mọi việc tuy đã xử lý ổn thỏa, nhưng lòng Thanh Kỳ vẫn nặng trĩu:
“Rốt cuộc là ai gan lớn đến mức gây họa trong Hàm Ninh Các? Kẻ đó là nhằm vào ngài mà đến, hay là…”
Giọng nàng chậm lại, cẩn trọng hỏi:
“Tôn tọa… ngài có biết kẻ gây họa là ai không?”
Trường Tuệ khẽ cười, nụ cười đầy gượng gạo.
Chẳng những biết — mà nàng còn chẳng có cách nào đối phó nổi với người đó.
Là nàng đã quá xem thường đứa nghiệt đồ này.
Chỉ vì hắn mất tu vi, trí nhớ bị phong ấn, hóa thành một phàm nhân, nàng lại ngây thơ cho rằng mình có thể dễ dàng khống chế hắn. Mãi cho đến hôm nay, nàng mới biết được — hắn chuyển sinh vào một dòng tộc vu cổ lánh đời ở Tây Nam, không chỉ tinh thông vu thuật, mà còn từng bị các đời đế vương tranh đoạt vì lời đồn nắm giữ bí thuật trường sinh. Trong lịch sử, đã từng có không ít cuộc chiến tranh đẫm máu bắt nguồn từ tộc của hắn, khiến dân chúng lầm than, sinh linh đồ thán.
Việc Trường Tuệ tới Tây Nam tìm người không phải bí mật. Sau khi mang hắn về, nàng cũng chẳng hề giấu diếm. Ngược lại còn muốn cho hắn một thân phận danh chính ngôn thuận, nên đã công bố với bên ngoài rằng hắn là cô nhi của một tộc ẩn cư.
Nào ngờ — chính tay nàng đã gieo xuống một quả bom hẹn giờ.
Lúc nãy, khi nàng trách mắng hắn vì chuyện Tú Cầm, hắn lại hỏi ngược lại một câu khiến nàng cứng họng:
“Đại nhân lấy thân phận gì để trách phạt ta?”
Nói đến quan hệ thầy trò, nàng còn chưa chính thức thu nhận hắn, bái sư lễ vẫn chưa cử hành, nàng căn bản không thể xem là sư tôn của hắn.
Nói đến thân phận — thiếu chủ vu cổ tộc nếu công khai, đủ để khiến nữ đế cũng phải thân chinh tiếp đón. Mộ Giáng Tuyết chẳng những có thể không nhận nàng làm sư phụ, mà còn hoàn toàn có thể nhờ vào danh nghĩa “bí thuật trường sinh” mà được các thế lực tranh nhau mời mọc, đế vương cũng chưa chắc có thể ép hắn.
Nếu ngày sau hắn gây dựng thế lực, thật sự dùng quyền thế để áp chế nàng...
Trường Tuệ chỉ biết cắn răng mà chịu.
Muốn ngăn, cũng chẳng còn đường ngăn.
Tưởng đâu chỉ là cứu một con chó đói, ai ngờ lại mang về một con sói dữ.
Chẳng trách được.
Cuối cùng Trường Tuệ cũng hiểu vì sao hắn dám ngang nhiên làm càn ngay dưới mí mắt nàng. Đám Ác Hồn này tuy không giống đồ đệ ngoan hiền trong ký ức của nàng, nhưng sự độc ác và thủ đoạn lại chẳng thua kém chút nào.
“Chuẩn bị cho lễ bái sư thế nào rồi?” – Trường Tuệ bất ngờ hỏi.
Nàng không thể để nghiệp chướng này tiếp tục hoành hành, càng không thể để hắn có cơ hội thoát khỏi sự khống chế. Giờ nữ đế còn chưa nhìn thấy hắn, Trường Tuệ buộc phải nhanh chóng nhận hắn làm đồ đệ.
Thanh Kỳ tính toán rồi đáp:
“Còn mấy hôm nữa là có thể chuẩn bị đâu vào đấy.”
Lễ bái sư dự kiến sẽ diễn ra nửa tháng sau, thời gian vốn dĩ cũng vừa đủ.
“Quá chậm.” Việc này không thể trì hoãn thêm.
Cúi mắt nhìn mặt dây băng hoa màu máu trên cổ tay, Trường Tuệ nghe chính mình thốt ra:
“Rút gọn mọi thứ, dời lễ bái sư sang ngày mai.”
Mộ Giáng Tuyết chẳng phải vẫn xem thường nàng, cho rằng nàng không có tư cách quản giáo hắn hay sao?
Vậy thì nàng sẽ cho hắn một thân phận rõ ràng.
Chợt nhớ ra điều gì, nàng chậm rãi bổ sung:
“Ngày mai mang theo thêm người. Nếu hắn đổi ý muốn trốn, dù có phải trói, các ngươi cũng phải trói hắn đến cho ta.”